nhongcon_pupa
Otaku Wannabe
[szFLASH=300|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=300&h=37&txt=Iris trong những ngày mưa&textalign=left&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
[szFLASH=380|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=380&h=37&txt=Nhân vật: Iris Rain Umbrella&textalign=left&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
[szFLASH=310|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=310&h=37&txt=Người viết: nhongcon_pupa&textalign=left&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
![]()
[szFLASH=300|30]http://www.nhaccuatui.com/m/HR3nCa6lZ4[/szFLASH]
[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
[szFLASH=80|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=70&h=37&txt=Tên : &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] Iris Rain Umbrella
アイリス・レイン・アンヴレラ[szFLASH=140|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=130&h=37&txt=Chiều cao : &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] 1m45 [szFLASH=110|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=100&h=37&txt=Màu da: &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] Trắng [szFLASH=130|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=120&h=37&txt=Màu mắt: &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] Xanh dương [szFLASH=120|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=110&h=37&txt=Màu tóc: &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] Nâu dẻ [szFLASH=120|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=110&h=37&txt=Tuổi thọ: &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH] 3 năm
![]()
[bgcolor=transparent]Lưu ý:[/bgcolor]
- Bài giới thiệu sẽ tiết lộ phần lớn cốt truyện.
- Bài giới thiệu sẽ sử dụng các đoạn trích dẫn từ bản dịch của nhongcon_pupa.
![]()
Sau cơn mưa, trời lại sáng
[szFLASH=160|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=150&h=37&txt=Lời bạt &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
"Iris trong những ngày mưa" là một tựa truyện (LN) ngắn được viết bởi Takeshi Matsuyama. Truyện xoay quanh quãng đời của người máy Iris Rain Umbrella. Người máy vốn không phân biệt giới tính, nhưng bởi ấn tượng ban đầu của tôi đối với nhân vật này là một người máy mang hình dáng phái nữ nên tôi sẽ gọi vắn tắt Iris Rain Umbrella là "Iris" hoặc là "cô".
[szFLASH=180|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=170&h=37&txt=Nhân vật &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
Điều gì làm bạn chú ý đến một nhân vật trong Light Novel? Hẳn sẽ là một sự kiện đặc biệt, một nét đặc trưng nào đó gây ấn tượng sâu đậm cho bạn. Tuy nhiên, đối với tôi, khi mọi khía cạnh đặc sắc trở nên quá phổ biến, khi mọi nhân vật đều bị buộc phải tự tỏa hào quang riêng cho bản thân hệt như những bảng quảng cáo sặc sỡ ven đường, tôi ngán ngẩm, tự hỏi rằng: liệu có thứ gì cho tôi giải khuây giữa chốn náo nhiệt này không? Và đây, tôi tìm thấy "Iris trong những ngày mưa".
Sự xuất hiện của Iris Rain Umbrella không kệch cỡm như Thánh Haruhi, không dày đặc sát khí như Hổ thủ Taiga, không đột ngột, lõa thể hệt Sói thông thái Horo, cũng chẳng lâm cảnh đao kiếm trùng vây tương tự Thiểm quang Asuna. Cô nhẹ nhàng đến với người đọc qua lời giới thiệu về một thành phố bình yên từng nhuốm khói lửa chiến tranh mang tên Oval. Không nhiêu khê, dài dòng, không buồn, không vui, không hào quang. Một chút hoài niệm sâu lắng đắm chìm trong lịch sử; với tôi, thế là đủ.
Qua tác giả, người đọc chỉ mơ hồ hiểu rằng quãng đời ngắn ngủi của Iris Rain Umbrella chính thức bắt đầu lúc ba năm về trước, so với thời điểm hiện tại của truyện, khi Giáo sư Wendy Von Umbrella bắt gặp cô nằm vất vưởng bên vệ đường.
Người máy không tên, không ký ức ấy nay đã mang một hình hài mới, một cái tên mới và được sở hữu bởi một người chủ mới. Từ Iris, tôi có cảm giác những điều này đều mang ý nghĩa cho sự thay đổi toàn diện, sự khát khao hướng đến đến một cuộc sống tốt đẹp hơn trong những lúc phải lăn lộn giữa muôn vàn khó khăn trong cuộc sống.“ Người máy bị thu hồi bởi “Sở quản lý người máy” sẽ bị nghiền thành sắt vụn sau khi thông qua các thủ tục cần thiết. Vì thế, những người máy từng được Giáo sư phát hiện rất may mắn. ”
- Iris Rain Umbrella -
Qua chương đầu tiên của truyện, Iris luôn thể hiện tình cảm của bản thân với Giáo sư, trong từng hành động, từng lời nói,[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
khiến truyện rất có tiềm năng để trở thành yuri-fic. Song, may mắn luôn đi kèm với bất hạnh, như hai mặt của đồng tiền. Tác giả đã rất nặng tay khi tạo nên cái chết của Giáo sư Wendy Von Umbrella. Tình huống được đặt ra rất đột ngột, rất phũ phàng, như muốn khiến độc giả phải đồng cảm với tâm trạng của Iris, đồng thời đánh dấu một bước ngoặc rất lớn trong cuộc đời của cô, hệt như khi được Giáo sư cứu sống.
Những mâu thuẫn về sự sống - cái chết như hai bàn cân đè nặng lên vai Iris dẫn đến diễn biến về mặt tâm lý của cô trở nên thực tế đến không ngờ. Cái chết đến, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, gần như là một sự giải thoát, nhưng liệu có ai hiểu được sự sợ hãi, hay những ý nghĩ của cô khi đối mặt với cái chết?“ Nếu cổ tay bị cắt, tôi sẽ chết. Tôi sẽ nhẹ nhàng thoát khỏi tình cảnh này. Tôi sẽ được đến nơi Giáo sư hiện nay đang ở. ”
-Iris Rain Umbrella-
Takeshi Matsuyama đã mở ra một con đường hết sức mới mẻ, khiến tôi rất ngạc nhiên chỉ bằng một hành động của tưởng chừng như rất bình thường, nhưng đồng thời lại cực kì phi thường đối với những vật thể không có sự sống, chẳng hạn như máy móc, chẳng hạn như người máy: muốn được sống. Sự dày vò, bối rối, hoảng loạn, sợ hãi, đau buồn đan lẫn vào nhau trong Iris ào vào tâm trí người đọc, không chút màu mè, hoa lệ, nhưng rất chân thật.“ Không! Tôi không muốn chết!
Tôi hoảng hốt đứng bật dậy và giật mạnh ống kết nối. Tôi cố tra đầu cắm vào nắp điện tử để nối ống dẫn vào. Hệ thống sạc pin đã biến dạng vì sức nóng. Tôi cố hết sức như đang tra chỉ vào đầu kim, thế nhưng mọi nỗ lực của tôi đều thất bại.
Tôi thở dốc vì sợ, tôi hoảng loạn đâm ống dẫn vào cổ tay. Đâm. Đâm. Đâm. Đâm. Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! ”
-Iris Rain Umbrella-
Đó chỉ là bước khởi đầu của truyện. Tai ương cứ thế ập đến, cứ như thể Iris đang phải trả giá cho chính sự may mắn của bản thân suốt ba năm qua. Cô bị Sở Quản lý người máy mang đi, sau đó bị nghiền thành từng mảnh.“ Tôi kinh tởm bản thân. Tôi cào vào đầu thật mạnh, cố rứt từng lọn tóc ra.
Tôi tham sống, không đáng nghi ngờ chút nào. Tôi muốn sống. Tôi không muốn chết. Đó là những gì tôi cảm giác được, tôi nhận ra được, sau một lần đối mặt với cái chết.
Tôi kinh tởm bản thân. Tôi yêu Giáo sư đến thế, tôi chẳng biết xấu hổ, cứ mỗi ngày lại gào lên rằng tôi yêu ngài ấy biết chừng nào, thế mà lúc này đây, tôi không dám đoàn tụ với Giáo sư.
Mỗi khi tôi rứt tóc, sợi dây nối treo lủng lẳng trên cổ tay tôi lại đập xuống sàn, vướng víu vô cùng. Thế nhưng tôi không có can đảm tháo nó đi. ”
-Iris Rain Umbrella-
Mỗi người mỗi cảnh, nhưng có mấy ai không từng một lần lên voi xuống chó? Có đôi lúc bản thân gặp phải nghịch cảnh quá to lớn, đến nỗi con người ta đánh mất bản thân theo dòng cuốn, quên đi những người thân thiết như tay chân, thay đổi cả cách suy nghĩ của chính mình. Đó là những gì tôi cảm nhận được sau khi đọc cảnh Iris bị đưa vào nhà máy phân hủy tại phần cuối cùng của chương một, khi tác giả cố tâm miêu tả thật kỹ từng cánh tay, từng cẳng chân và chiếc đầu của cô bị tàn nhẫn cắt đứt. Thế nhưng, lại thế nhưng! Không cần biết dòng chảy kia có mạnh mẽ đến đâu, mỗi con người đều cần có một điểm tựa vững chãi để đương đầu với sóng gió. Đối với Iris thì điểm tựa ấy chính là Wendy Von Umbrella, là chủ nhân, là người chị mà cô yêu mến, giúp cô tỉnh táo đến phút giây cuối cùng.
[szFLASH=320|37]http://vnsharing.net/font/UVN-MuaThu.swf?w=300&h=37&txt=Sau cơn mưa, trời lại sáng &textalign=right&&textcolor=#A52A2A&size=30[/szFLASH]
Iris Rain Umbrella, người cũng như tên, cuộc đời cô luôn gắn liền với những cơn mưa lúc to, lúc nhỏ. Cả câu chuyện về người máy Iris Rain Umbrella diễn ra với tiết tấu không nhanh, không chậm, như tiếng mưa rơi rì rào, đều đặn thấm từng chút một vào lòng người đọc. Trớ trêu thay, người máy không có tuyến lệ, cũng như không hề có khái niệm "khóc". Iris chỉ có thể lấy hình ảnh mưa để bộc lộ tâm trạng của bản thân khi Giáo sư qua đời. Mưa vì ông trời như đang khóc thương cho người chủ quá cố, hay mưa vì cô đang khóc cho số phận nghiệt ngã của chính cô?[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
Sau khi bị tước đi tất cả, rồi lại bị lắp ghép tạm bợ từ phế liệu, rồi bị ép phải sống trong những ngày làm việc khổ sai tại bãi thi công, Iris nhận ra rằng không chỉ mình cô, mà còn có rất nhiều người máy từng sống trong hoàn cảnh đáng thương hơn. Ở nơi mà người máy không khác gì công cụ làm việc, sẵn sàng bị đào thải và thay thế nếu không còn sử dụng được nữa, Iris kết bạn với hai người máy khác là Lilith và Volkov. Mặc dù vẫn luôn băn khoăn về mục đích sống của chính bản thân, Iris dần tự hòa nhập và thích ứng với môi trường mới, cho đến khi khoảng lặng hiếm hoi trong quãng đời cô tiếp tục bị khuấy đảo. Liệu Iris sẽ xem cơn mưa như để tẩy sạch những u buồn, khiến lòng cô minh bạch hơn khi trời quang mây tạnh, hay sẽ để bản thân mãi trầm luân trong bể khổ của chính mình?[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]
Ngay cả người viết/ người dịch cũng muốn biết vì chưa đọc hết truyện.
[BGCOLOR=transparent; border: 1px solid #ffffff; box-shadow: 0px 0px 5px grey][/BGCOLOR]


Last edited: