Review Hotarubi no Mori e - Món quà của tuổi xuân[Venice Lạnh]

doremon12340

(╬ ̄皿 ̄)凸 ~ くそ!
Moderator
Messages
8,953
Reaction score
1,427
Points
113
Credits
18












"Chắc chắn rằng, mùa hè năm sau,
anh ấy sẽ không còn ở đây nữa..."





Hotarubi no Mori e là một trong những anime đầu tiên tôi được xem. Thường thì tôi được nghe khá nhiều lời khen dành cho chính bộ này.
Khi nói về những bộ phim gây cảm động, Hotarubi no Mori e được rất nhiều người kể tên, cũng rất nhiều người trong số họ tâm đắc về bộ phim này. Cá nhân tôi nghĩ, nó thật sự xứng đáng để đi vào lòng người xem. Chẳng cần lý do gì nhiều, cơ bản là bộ phim luôn luôn rất tuyệt.

Tôi nhớ lần đầu tiên mình xem bộ phim này, cách đây rất lâu rồi, khi gần kết thúc phim, tôi bàng hoàng nhìn Gin tan biến, nước mắt còn không kịp chảy. Sau đó, mỗi khi nhớ đến, tôi đều có thể khóc được. Hình như nước mắt đã chảy rất lâu, mà trong đầu tôi thì cứ tái hiện lại hình ảnh Gin và Hotaru trao nhau chiếc ôm cuối cùng...



Tôi đã nhiều lần cảm thấy hối hận, vì sao lúc ấy mình lại chọn bộ phim này để xem. Nhưng thực ra khi ngẫm lại thì tôi biết, đây là một bộ phim khiến tôi không bao giờ quên được. Đối với tôi thì nó là một bộ phim nhớ đời, nó khiến tôi phải khóc không chỉ một lần. Mỗi lần khóc lại là một cảm giác rất khác. Nhưng đến cuối cùng thì cũng vẫn là khóc cho một sự ra đi.






Tôi nghĩ một trong những lý do mà cái kết lấy đi quá nhiều nước mắt của tôi là vì xuyên suốt phim, mọi quá đẹp, thực sự rất đẹp: tình cảm của họ đến nhẹ nhàng, những kỷ niệm mà họ tạo ra, cái cách mà họ đã lưu giữ và trân trọng nó... Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng. Hotaru đã luôn sống hết mình trong những mùa hè bên cạnh Gin. Và Gin thì luôn nhớ Hotaru cùng với một tình yêu âm ỉ. Đó là một quãng đời của họ. Là tuổi thanh xuân. Là tất cả những gì mà Hotaru và Gin luôn muốn gìn giữ, và ước ao rằng những khoảnh khắc ấy sẽ sống mãi, vĩnh viễn.

"Giá mà..."


Đến sau cùng, tất cả những gì tôi có thể nói là hai chữ "Giá mà..."
Cùng với trong đầu là ký ức của họ.
Của Gin. Của Hotaru.








Em muốn gặp anh, bất cứ nơi đâu.

Đó là lời nguyện cầu của Hotaru.
Anh muốn gặp em, bất cứ lúc nào.
Đó là tiếng lòng của Gin.

Họ đã đi qua những năm tháng trời xanh cùng nhau. Quãng thời gian mà lúc nào dường như trong lòng họ cũng tồn tại một bầu trời xanh như thế. Họ nhớ về nhau. Xuân. Hạ. Thu. Đông. Họ luôn nhớ về nhau, với những ước mơ hướng về nhau. Với ánh mắt luôn nhìn về phía nhau.
Họ đã luôn mong muốn được sống mãi trong những năm tháng đó...
Lúc nào cũng vậy, một bông hoa không thể nở hai lần. Có lẽ Gin và Hotaru biết rõ điều này. Cả hai không thể níu giữ thời gian lại cho một giây phút bất tử, nhưng bù lại, họ quyết định sẽ tô điểm cho nó những hồi ức đẹp nhất.

Ít nhất, họ sẽ không phải hối tiếc bất cứ một lần nào, sau sự chia ly...








Đến cuối cùng, tất cả những gì còn lại, là một nụ hôn phớt trên chiếc mặt nạ còn ấm hơi Gin. Cùng một cái ôm đầu tiên và cũng là duy nhất. Đó là tất cả những gì mà họ đã khao khát. Đến tận phút sắp rời khỏi thế gian, Gin mới có thể được chạm vào Hotaru.









Và Gin phát sáng. Và hàng nghìn đốm sáng nhỏ tan ra. Và cả một góc rừng như được nhuốm màu xanh của đom đóm.
Và, mọi thứ kết thúc chóng vánh. Tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc, họ đã rời xa nhau.





Nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống rất nhanh và nụ cười nhanh chóng lấp đầy trên môi của Hotaru, tôi chợt cảm thấy có gì đó đang dâng lên.
Sự tiễn đưa dành cho người mình yêu, cùng với một nụ cười chấp nhận. Rõ ràng là Hotaru đã rất hài lòng sau ngần ấy năm ở bên cạnh Gin.
Hotaru chưa từng bỏ lỡ phút giây nào... Hotaru đã gìn giữ nó, hơn cả những gì mình có thể.
Còn Gin, Gin cũng đã rời đi, cùng với cái ôm mà anh đã luôn mong chờ bấy lâu, để lại bên tai Hotaru lời nói mà anh đã luôn ôm trong lòng suốt biết bao năm, từ lúc Hotaru còn thơ bé cho đến khi trưởng thành. "Anh yêu em".


Tất cả... Tất cả như gói gọn trong những nụ cười.
... Và, nó kết thúc.







Tôi biết, đến bây giờ mình vẫn chưa chấp nhận được cái kết này. Dù tôi đã xem bao nhiêu lần, đã tự an ủi bản thân bao nhiêu lần, đã thuyết phục mình phải tin bao nhiêu lần.
Thực ra nếu nhìn nhận theo một cách khác thì đấy là một cái kết đẹp. Và nó kết thúc trọn vẹn cùng với một mối tình không trọn vẹn.
Một cái kết buồn, chứ không nuối tiếc.
Nhưng tôi vẫn thật sự ước rằng họ có thể gặp nhau, vào mùa hè sau, mùa hè sau nữa, những mùa hè kéo dài mãi mãi.

Dù cho mọi thứ đã biến mất, song, họ chưa bao giờ nói lời tạm biệt với nhau.
Có lẽ đối với họ, không bao giờ là cần thiết để nói lời vĩnh biệt. Đơn giản vì không bao giờ họ để cho người kia rời đi trong ý thức.

Họ dường như vẫn nhìn thấy nhau, có thể là trong quá khứ, hoặc đâu đó dưới bầu trời xanh trong lòng mình.












Hotarubi no Mori e.
Xin đừng khóc cho một cuộc chia ly.



 

doremon12340

(╬ ̄皿 ̄)凸 ~ くそ!
Moderator
Messages
8,953
Reaction score
1,427
Points
113
Credits
18
Per:

Bài viết của bạn: Venice Lạnh - http://vn-sharing.net/forum/showthread.php?t=69709
_Vì mục đích lưu trữ nên mềnh đăng lên đây, nếu bạn là chủ và muốn bài review của mình ko tồn tại trên hako/ muốn tự mình đăng trên hako --> thì cứ việc pm mềnh trong đây hoặc liên lạc fb của 4rum hako để nhờ người nào đó nói cho mềnh nghe. --> Mềnh sẽ xóa ngay bài này.
Thân!
 

datmv123

Illegal Member
Messages
12
Reaction score
0
Points
1
Credits
0
Bạn cẩn thận quá. Như vậy cũng tốt tránh hiểu lầm sau này.
 

Dạ Hoa

Member
Messages
67
Reaction score
7
Points
8
Credits
0
Đã khóc sau khi đọc xong bài review này :(( con tim em nó yếu quá. Cái kết buồn hơi giống 5 cm/s :(
 
Top