Sakuraba Harumi

- Tên và họ: Sakuraba Harumi
- Số đo 3 vòng: B80/W55/H79
- Chiều cao: 161cm
- Thường gọi: Senpai
- Chức vụ: Đan len nghiên cứu hội – hội trưởng
- Sở thích: đan len, sinh hoạt hộị............... 2 người
- Vài nét sơ lược: đẹp là đẹp (chi tiết liên hệ hình ảnh minh họa)
- Light novel: Rokujouma no Shinryuakusha!? (六畳間の侵略者!?)
Cô hội trưởng yếu mềm
và chàng kouhai từ trời rớt xuống
và chàng kouhai từ trời rớt xuống
Tháng 4, bệnh viện, hồi tưởng...
Một ngày tháng 4 trời đẹp, có chút gió, chút nắng,chút mây, có anh Koutarou bị té dập đầu phải vào viện. Tình cờ thay ở đấy ,anh chàng lại có thể chiêm ngưỡng, một cảnh tượng mới lạ, ấm áp lạ thường. Đầu xuân ánh mặt trời ấm áp mà chiếu rọi tại bệnh viện sân trong. Tứ phía vây quanh công trình kiến trúc, nho nhỏ sân trong cơ hồ thổi không đến gió, nhiệt độ so với bệnh viện hành lang ấm áp hơn vài lần, bởi vậy cũng trở thành nằm viện bọn hài tử tuyệt hảo nơi vui chơi.
Ngồi ở trên ghế đá là một khoác lên áo len tóc dài thiếu nữ, tuổi chừng so với Koutarou lớn hơn một tuổi, nhưng da thịt tuyết trắng cùng tinh tế dáng người lại làm cho nàng thoạt nhìn so với tuổi thật càng thêm non nớt.
Thiếu nữ tên là Sakuraba Harumi, là đan len nghiên cứu hội – hội trưởng.
Harumi đang tại đọc truyện cho bệnh viện bọn nhỏ. Chỉ thấy cô nàng đem cuốn sách đặt ở trên gối, êm ái đọc lấy trên sách câu chữ, biểu lộ 10 điểm tường hòa.
"Thế nhưng mà mặt trời cũng không nhận thua, hắn lập tức đem bắc gió. . . Ồ? Ha ha, là ai tại một trang này ở trên vẽ bậy?"
"Là Saya! Em tận mắt thấy đấy!"
"Saya, có thật không vậy?"
". . . Ân. . ."
"Thì ra là thế. . . Saya, không thể vẽ bậy đó, quyển sách này là của mọi người đấy!"
"Em xin lỗi."
"Biết sai rồi là tốt rồi, đại tỷ tỷ thích nhất có dũng khí nhận lỗi hài tử."
Harumi cùng bọn hài tử biểu lộ đều 10 điểm sáng lạn, Koutarou cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cá tính hướng nội senpai cười nói chuyện với trẻ nhỏ bộ dáng.
Chứng kiến cùng một đám trẻ nhỏ vui vẻ nói chuyện trời đất Harumi, Koutarou không khỏi nhớ tới lần đầu nhìn thấy nàng tình cảnh.
Đó là một ngày đầu tháng 3, lúc Kichijou Haruka trung học công bố kết quả tuyển sinh. Cũng mặc định là ngày các hội đoàn đua tài, tuyển thành viên mới.
Lẫn trong tiếng tạp âm ồn ào náo nhiệt...
Là một lời rao, vo ve, mềm yếu đến nao lòng...
Thoáng lúc Koutarou vừa chú ý tới thiếu nữ này, thì một biến cố đã diễn ra. Và chàng ta đành phải ra mặt anh hùng mà cứu mỹ nhân
Một câu nói, thật mềm yếu, thật ngọt dịu, thổi nhẹ vào tai cậu chàng
Cô gái khẩn trương thần sắc rốt cục cùng chậm lại.
Thiếu nữ khí chất xuất chúng, làm cho người ta một loại ôn nhu săn sóc ấn tượng.
Có vẻ, thiếu nữ nghĩ rằng “aaa, tuy rằng may mắn mà tai qua nạn khỏi, ngày hôm nay cũng xong xuôi a”
Thế nhưng...
Koutarou, thật không cam lòng. Vừa lúc, cậu chàng, nhớ ra được một chuyện quan trọng
"Senpai."
"Vâng."
"Gia nhập nghiên cứu xã về sau.Coi như là người bình thường, cũng có thể đan thành một kiện áo lông sao?"
Định mệnh có vẻ muốn an bài như vậy
***
Hừm, chợt lúc ấy, Harumi đã nhận ra Kou. Hai người trò chuyện thật vui vẻ nữa đấy. Koutarou còn được Harumi “ra mắt” với bọn trẻ. Vừa lúc anh chàng chào từ biệt đấy...
"Vừa mới đi onii-san thật sự không là bạn trai của tỷ sao?"
"Dĩ nhiên không phải. Hắn là đại tỷ tỷ ở trường học bằng hữu, đại tỷ tỷ về sau muốn dạy hắn đan len phương pháp, chỉ vậy mà thôi."
"Gạt người. Đại tỷ tỷ bất luận nói chuyện nam nhân khác đều hồi hộp, vừa mới lại một điểm cũng nhìn không ra."
A... con nít không biết nói dối a, con nít nhìn đời thật khác lạ a. Câu nói của cô bé Kaya đã thật sự làm chấn động Harumi.
Harumi thử phủ nhận, nhưng lại không biết nên như thế nào phản bác tiểu nữ sinh thuyết pháp. Từ y ngày đó bắt đầu, Harumi cùng Koutarou đã muốn gặp qua mấy lần rồi, có khi còn có thể trên đường xảo ngộ, bất quá quan hệ của hai người còn chưa tính là thân mật. Liền đi qua Harumi mà nói, như vậy giao tình hiện tại ưng thuận còn ở vào lắp bắp không có nhận thức xấu hổ thời kỳ mới đúng.
Harumi đem hai tay nắm chặt trước ngực, đưa mắt nhìn Koutarou bóng lưng rời đi.
Đánh giá Harumi bộ dáng về sau, tiểu nữ sinh làm ra như thế kết luận.
Mặt đỏ tới mang tai Harumi không thể nói gì. Cô ý đồ chối bỏ cô bé suy luận, cơ mà làm thế nào cũng không cách nào chối bỏ chính mình đối Koutarou cảm giác. Và chính câu nói ngày hôm nay đã bắt đầu đánh động tâm cảm của cô, chuẩn bị cho một loạt sự kiện về sau.
Một ngày tháng 4 trời đẹp, có chút gió, chút nắng,chút mây, có anh Koutarou bị té dập đầu phải vào viện. Tình cờ thay ở đấy ,anh chàng lại có thể chiêm ngưỡng, một cảnh tượng mới lạ, ấm áp lạ thường. Đầu xuân ánh mặt trời ấm áp mà chiếu rọi tại bệnh viện sân trong. Tứ phía vây quanh công trình kiến trúc, nho nhỏ sân trong cơ hồ thổi không đến gió, nhiệt độ so với bệnh viện hành lang ấm áp hơn vài lần, bởi vậy cũng trở thành nằm viện bọn hài tử tuyệt hảo nơi vui chơi.
Ngồi ở trên ghế đá là một khoác lên áo len tóc dài thiếu nữ, tuổi chừng so với Koutarou lớn hơn một tuổi, nhưng da thịt tuyết trắng cùng tinh tế dáng người lại làm cho nàng thoạt nhìn so với tuổi thật càng thêm non nớt.
Thiếu nữ tên là Sakuraba Harumi, là đan len nghiên cứu hội – hội trưởng.
Harumi đang tại đọc truyện cho bệnh viện bọn nhỏ. Chỉ thấy cô nàng đem cuốn sách đặt ở trên gối, êm ái đọc lấy trên sách câu chữ, biểu lộ 10 điểm tường hòa.

"Thế nhưng mà mặt trời cũng không nhận thua, hắn lập tức đem bắc gió. . . Ồ? Ha ha, là ai tại một trang này ở trên vẽ bậy?"
"Là Saya! Em tận mắt thấy đấy!"
"Saya, có thật không vậy?"
". . . Ân. . ."
"Thì ra là thế. . . Saya, không thể vẽ bậy đó, quyển sách này là của mọi người đấy!"
"Em xin lỗi."
"Biết sai rồi là tốt rồi, đại tỷ tỷ thích nhất có dũng khí nhận lỗi hài tử."
Harumi cùng bọn hài tử biểu lộ đều 10 điểm sáng lạn, Koutarou cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cá tính hướng nội senpai cười nói chuyện với trẻ nhỏ bộ dáng.
—— vốn dĩ senpai cũng có không muốn người biết một mặt a. . .
Chứng kiến cùng một đám trẻ nhỏ vui vẻ nói chuyện trời đất Harumi, Koutarou không khỏi nhớ tới lần đầu nhìn thấy nàng tình cảnh.
Đó là một ngày đầu tháng 3, lúc Kichijou Haruka trung học công bố kết quả tuyển sinh. Cũng mặc định là ngày các hội đoàn đua tài, tuyển thành viên mới.
Lẫn trong tiếng tạp âm ồn ào náo nhiệt...
Là một lời rao, vo ve, mềm yếu đến nao lòng...
"Đ-Đan len nghiên cứu hội. . . Có, có hứng thú hay không gia nhập đan len nghiên cứu hội. . . ?"
"Xin, xin bớt chút thời gian? Xin nhờ, xin nghe ta giới thiệu đan len nghiên cứu hội!"
"Xin, xin bớt chút thời gian? Xin nhờ, xin nghe ta giới thiệu đan len nghiên cứu hội!"
Thoáng lúc Koutarou vừa chú ý tới thiếu nữ này, thì một biến cố đã diễn ra. Và chàng ta đành phải ra mặt anh hùng mà cứu mỹ nhân

". . . Cám ơn ngươi thay ta giải vây."
Một câu nói, thật mềm yếu, thật ngọt dịu, thổi nhẹ vào tai cậu chàng
"Ta không có hư mất senpai - hảo sự a? Senpai đang tại chiêu mộ mới xã viên, ta lại đem hắn đuổi đi."
"Không, bộ dạng như vậy cũng tốt, hắn thoạt nhìn đối đan len một chút hứng thú cũng không có."
"Không, bộ dạng như vậy cũng tốt, hắn thoạt nhìn đối đan len một chút hứng thú cũng không có."
Cô gái khẩn trương thần sắc rốt cục cùng chậm lại.
—— ánh mắt của cô nàng thật ôn nhu.
Thiếu nữ khí chất xuất chúng, làm cho người ta một loại ôn nhu săn sóc ấn tượng.
Có vẻ, thiếu nữ nghĩ rằng “aaa, tuy rằng may mắn mà tai qua nạn khỏi, ngày hôm nay cũng xong xuôi a”
Thế nhưng...
Koutarou, thật không cam lòng. Vừa lúc, cậu chàng, nhớ ra được một chuyện quan trọng
"Senpai."
"Vâng."
"Gia nhập nghiên cứu xã về sau.Coi như là người bình thường, cũng có thể đan thành một kiện áo lông sao?"
Định mệnh có vẻ muốn an bài như vậy
***
Hừm, chợt lúc ấy, Harumi đã nhận ra Kou. Hai người trò chuyện thật vui vẻ nữa đấy. Koutarou còn được Harumi “ra mắt” với bọn trẻ. Vừa lúc anh chàng chào từ biệt đấy...
"Vừa mới đi onii-san thật sự không là bạn trai của tỷ sao?"
"Dĩ nhiên không phải. Hắn là đại tỷ tỷ ở trường học bằng hữu, đại tỷ tỷ về sau muốn dạy hắn đan len phương pháp, chỉ vậy mà thôi."
"Gạt người. Đại tỷ tỷ bất luận nói chuyện nam nhân khác đều hồi hộp, vừa mới lại một điểm cũng nhìn không ra."
A... con nít không biết nói dối a, con nít nhìn đời thật khác lạ a. Câu nói của cô bé Kaya đã thật sự làm chấn động Harumi.
Harumi thử phủ nhận, nhưng lại không biết nên như thế nào phản bác tiểu nữ sinh thuyết pháp. Từ y ngày đó bắt đầu, Harumi cùng Koutarou đã muốn gặp qua mấy lần rồi, có khi còn có thể trên đường xảo ngộ, bất quá quan hệ của hai người còn chưa tính là thân mật. Liền đi qua Harumi mà nói, như vậy giao tình hiện tại ưng thuận còn ở vào lắp bắp không có nhận thức xấu hổ thời kỳ mới đúng.
Harumi đem hai tay nắm chặt trước ngực, đưa mắt nhìn Koutarou bóng lưng rời đi.
". . . Ta đã biết. Hắn không phải bạn trai, Nhưng là đại tỷ tỷ đối với hắn có tình ỵ́?"
Đánh giá Harumi bộ dáng về sau, tiểu nữ sinh làm ra như thế kết luận.
Mặt đỏ tới mang tai Harumi không thể nói gì. Cô ý đồ chối bỏ cô bé suy luận, cơ mà làm thế nào cũng không cách nào chối bỏ chính mình đối Koutarou cảm giác. Và chính câu nói ngày hôm nay đã bắt đầu đánh động tâm cảm của cô, chuẩn bị cho một loạt sự kiện về sau.
Vận động đại hội,
quyết tâm cùng mặc cảm
quyết tâm cùng mặc cảm
"Senpai, ta có một thỉnh cầu."
Dưới sự khẩn cầu của Koutarou, Harumi đã quyết định tham gia đại hội thể thao liên hội nhóm lần này. Nhìn thấy quyết tâm trong mắt Koutarou, Harumi không thể từ chối. Bỏ qua sức khỏe yếu kém của mình, cô muốn cùng với cậu kouhai này, cùng một chỗ mà phấn đấu đấy. Một cỗ cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Harumi.
"Senpai, cái chỗ này coi như không tệ đấy."
"Sân trong so sánh yên tĩnh, với lại phong sa lại không lớn."
"Sân trong so sánh yên tĩnh, với lại phong sa lại không lớn."
Nho nhỏ sân trong chỉ có Koutarou cùng Harumi hai người. Buổi sáng trận đấu chấm dứt, hai người bọn họ đi vào sân trong ăn cơm hộp.
Hôm nay hai người cơm trưa là Harumi chuẩn bị.
"Ân, nhìn không ra phải không thường xuống bếp người làm cơm hộp đó."
"Cám ơn trời đất, hại ta lo lắng gần chết."
"Cái này có cái gì tốt lo lắng? Không phải làm rất khá sao?"
"Thế nhưng mà. . . Ta tại chướng ngại chạy Ma-ra-tông trận đấu không giúp đỡ được cái gì, mới nghĩ tự mình làm cái cơm hộp, thay ngươi cố gắng lên động viên. . . Cho nên. . ."
"Senpai, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Nam nhi rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ là thu được nữ sinh làm cơm hộp cũng đã cao hứng muốn chết rồi, sẽ không so đo cơm hộp có ăn ngon hay không á."
"Khả, khả phải . . Ta còn là rất để ý của ngươi đánh giá. . ."
"Lúc cái nữ trẻ nhỏ thật sự là vất vả. . . Ta ăn nha!"
"Ăn ngon!"
Koutarou đơn thuần ca ngợi khiến Harumi tươi cười rạng rỡ. Ngoại trừ vẻ ngoài bên ngoài, ngay cả khẩu vị cũng đạt được tán thành, Harumi nội tâm tràn đầy vui sướng.
—— nguyên lai đây chính là kết giao bằng hữu vui sướng. . .
Harumi thuở nhỏ người yếu nhiều bệnh, phần lớn thời giờ đều là tại bệnh viện vượt qua đấy. Bệnh viện đồng bệnh cùng y tá tuy nhiên đều là bạn của Harumi, nhưng dù sao tuổi kém một đoạn, Koutarou có thể nói là Harumi từ lúc chào đời tới nay cái thứ nhất tuổi tương tự bằng hữu. Hôm nay phát hiện mình cũng có một cái hôm nay đã làm sự tình có thể lan tràn đến ngày mai, ngày qua ngày, năm qua năm bằng hữu, Harumi cảm động đến cơ hồ nhanh rơi lệ.
"Ta không sao, chỉ là hạt cát bay vào mắt mà thôi. . . Ta, ta đi rửa mặt!"
Ác nghiệt thay, ngay khi cô bé quay trở về...
Koutarou bên người đã tăng lên gấp bội...
"Ồ ~~ ngươi lớn lên thật đáng yêu đó!"
"Oa oa oa oa! Không nên đụng ta, cách ta xa một chút!"
"Tulip, ngươi chừng nào thì gia nhập tiếp ứng đoàn?"
"Không được sao? Bọn họ đều là đối với ta quyết chí thề trung thành làm bằng sắt đàn ông, với ngươi cái này bất thường phản nghịch ngu dân khác nhau rất lớn! Các vị, biểu hiện một chút a!"
'Hail to the princess! Hail to the princess!'
". . . Tất cả đều bị tẩy não."
Lời qua tiếng lại tuy có mùi gió xoáy, mọi người tuy nhiên cũng lộ ra cao hứng dáng tươi cười. Koutarou trên mặt lộ ra nụ cười khoái chí, lại càng Harumi trước đây chưa từng gặp. Harumi chỉ cảm thấy trước mắt Koutarou 10 điểm lạ lẫm, không phải Koutarou nàng biết.
". . . Hay là không vào đi."
Harumi ngơ ngác đứng tại chỗ, nóng bỏng tâm tình lập tức nguội lạnh. Lĩnh ngộ được quen mình Koutarou chỉ là Koutarou một phần nhỏ về sau, một cổ vô hình đau thương tập thượng tâm đầu.
Một cỗ cảm giác cay đắng, có pha tiếc nuối chăng, hay là ghen tị? Liền thay ngay vào đó...
"Vốn dĩ ta tại Satomi trong nội tâm, là như vậy mà không có ý nghĩa. . ."
Harumi chỉ biết đứng lặng tại chỗ, dù muốn dù không cũng không thể cất bước được đến Kouta bên người
Hai mươi thước xa Koutarou.
Vật lý khoảng cách cùng đại biểu hai nhân tâm khoảng cách...
Đối với Harumi mà nói, ngắn ngủn hai mươi thước này lại như 200 km giống như xa xôi.
Harumi gặp người bạn thứ 2
- thành quả
- thành quả
Cuộc đua tài chính thức bắt đầu. Tai nạn xảy ra ngay từ phút giây đầu tiên
Lẫn trong đó là những phút giây cảm xúc

". . . ?"
"Làm sao vậy?"
"Satomi, ta —— "
"A, a, a. . ."
Harumi mở to hai mắt, kinh ngạc đến cơ hồ nói không ra lời.
Koutarou đôi má gần trong gang tấc, Harumi cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của hắn. Sau lưng cùng hai chân tinh tường cảm nhận được Koutarou bá đạo mà hữu lực cánh tay của, từ hông bộ đến bên bụng khu càng thêm cùng Koutarou lồng ngực thật chặc dán cùng một chỗ. Với lại Harumi hai tay của còn bao quanh Koutarou cổ, vững vàng ôm Koutarou không tha, phảng phất một cái không muốn sẽ cùng Koutarou vĩnh viễn chia lìa tựa như.
A, Koutatarou đã tận lực quan tâm giúp đỡ Harumi, cậu muốn cô hoàn thành cuộc thi. Từ đó bớt đi nỗi lo lắng đã qua về thân thể của mình, tự tin hơn mà rảo bước đến tương lai.
Đáp lại tấm lòng ấy, Harumi cũng đã hạ quyết tâm...
Trên đường...
Chặng thứ năm...
"Không có sao, mục tiêu của ta là chạy xong toàn bộ hành trình. Với lại ta đã đáp ứng Satomi rồi, nhất định phải kiên trì đến một khắc cuối cùng!"
"Còn lại một nửa, cố gắng lên!"
"Còn lại một nửa, cố gắng lên!"
Dù cho rơi vào nhóm sau cùng, Harumi cũng không nhụt chí.
—— Satomi tại đích chờ ta!
Vừa nghĩ tới cậu Kouhai sẽ ở đích nghênh tiếp nàng đến, Harumi lập tức sinh tự tin, bộ pháp cũng nhẹ nhanh hơn rất nhiều.
"Ô, ô ô ô ô! Ta, ta không được, ta không được!"
Ở bên cạnh Harumi chợt vang lên một tiếng thở dài.
Đấy chính là Yurika...
"Ta chống không nổi nữa. . . Aha, a ha ha ha ha!"
Yurika bộ pháp cong vẹo, bất cứ lúc nào đều có té ngã có lẽ.
Ngay tại Yurika ý định buông tha thời gian, thân thể của nàng đột nhiên bị người chống mà bắt đầu. Nhìn kỹ, nguyên lai là chạy ở bên cạnh Harumi.
"Tạ ơn, cám ơn ngươi hảo ý, bất quá ta đã muốn quyết định muốn bỏ cuộc."
"Cũng chỉ còn lại có một nửa lộ trình mà thôi, không cần lời nói nhẹ nhàng buông tha cho."
Harumi ôm toàn thân mềm nhũn Yurika, liều mạng thay nàng cố gắng lên động viên
"Không thể, ở chỗ này bỏ cuộc chẳng khác nào tuyên cáo ngươi thua bởi chính mình. Bởi vì, cho dù không có có người khác ở xem, cũng có chính ngươi đang nhìn đây hết thảy a. . . Với lại tại đây còn có ta ở đây. Nếu như ngươi ở nơi này bỏ cuộc, ta đây sẽ cảm thấy rất đáng tiếc."
Yurika đã muốn tốt lâu không nghe được loại này cảm giác động nhân tâm khích lệ lời nói rồi. Mấy tháng này đến nay, Yurika một đường trải qua bị người bên ngoài bỏ qua, hiểu lầm sinh hoạt, Harumi ôn nhu giống như là một tề bá đạo tâm châm, làm cho nàng lần nữa nhặt tương lai hi vọng. Yurika cắn chặt răng, ra sức khởi động nặng nề hai chân. Đã muốn không hề hay biết thân thể, lại có thể lại đi trước di động nửa bước.
Này đôi Yurika mà nói, có thể nói là một lần kỳ diệu thể nghiệm. Harumi cũng không biết ma pháp, lại thần kỳ khiến Yurika mỏi mệt đến cực điểm thân thể lại lần nữa đã tuôn ra lực lượng.
"Rất tốt, chính là như vậy! Hai chân dùng sức!"
"A, ân!"
"A, ân!"
Tại Harumi cổ vũ về sau, Yurika dũng cảm đứng lên. Nguyên vốn cho là mình đã muốn không được, hôm nay Yurika nhưng trong lòng dấy lên hùng hùng ý chí chiến đấu.
". . . Ách, cám ơn ngươi."
"Ở đâu, giúp đỡ cho nhau nha."
"Ở đâu, giúp đỡ cho nhau nha."
Đối với người yếu nhiều bệnh Harumi mà nói, giúp đỡ cho nhau vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Harumi so với bất luận người nào có thể nhận thức kẻ yếu cảm thụ, tự nhiên không đành lòng đối Yurika thấy chết mà không cứu được.
"Ta gọi là Sakuraba Harumi, ngươi thì sao?"
"Ta, ta gọi là Yurika! Nijino Yurika!"
"Ta, ta gọi là Yurika! Nijino Yurika!"
Giữa đường gặp hoạn nạn, sinh đồng bạn tương liên. Từ đây Harumi đã có thêm được một cô học muội, một cô bạn tri giao mới mẻ, báo hiệu cho sự ra đời của một Duo – bá đạo nhất sau này

Nhờ có bạn đồng hành cộng một vài sự cố (tự liên hệ anime,LN). Hai người đã an toàn về đích.
Lại về nhất đấy
Cảm giác lần đầu hoàn thành một cuộc thi, cảm giác chiến thắng.
Hay
Cảm giác ấm áp của sự đồng cam công khổ, giao thoa giữa thế nhân. Đã thật sự tiếp thêm tự tin cho Harumi, giúp nàng lạc quan hơn, và mạnh dạn hơn trong những quyết định về sau.
Harumi cùng bạch ngân phấn tuyết
Sau lần đấy, thời gian cứ chậm trôi. Không gian câu lạc bộ ấm cúng ấy, dần dần trở thành một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của Harumi. Đặc biệt là sau hai lần công diễn kịch. Hồi ấy, Hội kịch nghệ được giao phụ trách vở kịch nhân dịp lễ kỷ niệm thành lập trường. Kịch bản được chọn, được viết bởi Theia.
Câu chuyện kể về một vương quốc cổ đại xa thật xa tên là Fotorthe. Vì mưu quyền đoạt vị mà cô công chúa bé nhỏ khi ấy phải sống đời lưu vong. May thay nàng ta đã tìm được của mình chân chính kỵ sỹ. Vị kỵ sĩ với tấm lòng nhân từ nhưng không kém phần dũng mãnh đã hỗ trợ nàng thành công trên con đường phục quốc.
Đó là câu chuyện: NÀNG BẠCH NGÂN CÔNG CHÚA VÀ CHÀNG THANH KỴ SĨ
Nhân vật chính, là nàng Aria. Một nàng công chúa tuy tinh tế lại yếu ớt, nhưng thực chất bên trong nhưng lại dũng khí mười phần.
Một vai diễn không thể nào hợp hơn dành cho Harumi...
Thế nhưng Harumi, một cô tiểu thư đấy, đã sống trong hòa bình từ nhỏ, liệu có thể nào cảm thụ được tâm tình nàng Araia. Mọi việc chỉ thật sự suôn sẻ khi.........................
"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta."
"Lời này nói như thế nào?"
"Học tỷ, duy nhất biện pháp giải quyết tựu là nhiều hơn luyện tập! Trước kia ta cũng từng tìm không thấy thích hợp chính mình đả kích tư thế, cuối cùng vẫn là dựa vào không ngừng quơ gậy mới khắc phục nan đề. Ta là vận động viên xuất thân, chỉ nghĩ được đến loại này đần phương pháp, Bất quá loại phương pháp này tuy nhiên đần, nhưng cũng là thực tế nhất, biện pháp hữu hiệu nhất!"
"Satomi. . ."
"Lời này nói như thế nào?"
"Học tỷ, duy nhất biện pháp giải quyết tựu là nhiều hơn luyện tập! Trước kia ta cũng từng tìm không thấy thích hợp chính mình đả kích tư thế, cuối cùng vẫn là dựa vào không ngừng quơ gậy mới khắc phục nan đề. Ta là vận động viên xuất thân, chỉ nghĩ được đến loại này đần phương pháp, Bất quá loại phương pháp này tuy nhiên đần, nhưng cũng là thực tế nhất, biện pháp hữu hiệu nhất!"
"Satomi. . ."
Chứng kiến Koutarou ánh mắt kiên định, nghe thấy Koutarou kiên định ngữ khí, chẳng biết tại sao Harumi cũng bắt đầu đối với chính mình sinh ra tin tưởng.
"Satomi, cám ơn ngươi cổ vũ. khả lấy mời ngươi theo ta cùng một chỗ luyện tập sao?"
—— thật là kỳ quái. . . Tựu chỉ là bởi vì Satomi những lời này. . .
—— thật là kỳ quái. . . Tựu chỉ là bởi vì Satomi những lời này. . .
Harumi đối tâm tình của mình chuyển biến cảm thấy khó hiểu đồng thời, trên mặt cũng hiển hiện nụ cười vui mừng.
Lần đầu tiên, hai người thử tập phân đoạn của Koutarou: binh sĩ A.
—— kỳ quái, ta không phải là phỏng đoán không ra bạch ngân công chúa tâm tình sao?
Harumi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lại lần nữa triển khai sau khi luyện tập, bạch ngân công chúa lời kịch lại một cách tự nhiên tiến vào trong đầu, căn bản không cần tận lực đọc thuộc lòng.
Nàng quyết định, thử sức với phân đoạn khó nhất, phân đoạn cùng thanh kỵ sĩ.
Vì vậy hai người ánh mắt lại nhớ tới từng người kịch bản. Tại ánh tà dương chiếu rọi tới, Koutarou thân thể tách ra màu lửa đỏ ánh sáng chói lọi.
Harumi lập tức thấy nhìn không chuyển mắt.
—— hẳn là loại cảm giác này a?
—— bạch ngân công chúa hẳn nên đã yêu thanh kỵ sĩ. . .
—— bạch ngân công chúa hẳn nên đã yêu thanh kỵ sĩ. . .
Lúc này bạch ngân công chúa tâm hồn thiếu nữ sớm đã bị thanh kỵ sĩ bắt cóc lấy được. Nếu không phải gặp gỡ chính biến, bạch ngân công chúa cũng không thể có thể cùng thanh kỵ sĩ gặp gỡ, phần này cảm tình không thể nghi ngờ là tách ra tại cực khổ bên trong kỳ tích chi hoa.
—— ta cùng Satomi dường như cũng là tại cực khổ bên trong quen biết đấy. . .
Lúc ấy đan len nghiên cứu xã chính diện lâm hoang tàn xã nguy cơ, chỉ có một tâm địa xấu xa ý đồ cùng Harumi kết giao nam học sinh nguyện ý gia nhập. Ngay tại Harumi không chịu nổi kỳ nhiễu thời gian, Koutarou đuổi đi cái kia tâm thuật bất chánh nam học sinh, cuối cùng thậm chí còn không nói hai lời mà gia nhập đan len nghiên cứu xã, hóa giải hoang tàn xã nguy cơ. Vì vậy đối với Harumi mà nói, nàng cùng Koutarou quen biết không thể nghi ngờ cũng là cực khổ bên trong kỳ tích.
——có lẽ bạch ngân công chúa cảm thụ cùng ta đồng dạng. Vì vậy tại Harumi trong nội tâm, chính mình biến thành bạch ngân công chúa, trước mắt Koutarou thì là biến hóa nhanh chóng, trở thành lòng son dạ sắt thanh kỵ sĩ.
Công chúa cũng là người, nghĩ cách sẽ không theo chúng ta sai lệch quá nhiều. Thích một người về sau, dĩ nhiên hi vọng đối phương cũng ưa thích chính mình. Khả là công chúa dầu gì cũng là cái nữ trẻ nhỏ, loại lời này thật sự là nói không nên lời. . .

Harumi hoàn toàn đem mình làm bạch ngân công chúa, một cái đã yêu người nào đó, rồi lại xấu hổ mở miệng, đã rụt rè lại tinh tế công chúa.
Nhận thấy được chỉ có Kou mới gợi lên được mọi phẩm chất của Harumi, nên mọi người quyết định giao luôn vai Thanh kỵ sĩ cho hắn. Vở kịch lần 1 đại thắng lợi.
Phần 2 chính thức được quyết định sẽ được công diễn vào lễ bế giảng. Trong lúc diễn tập, chờ đợi Harumi bỗng thấy mình càng ngày càng nhập tâm vào nhân vật hơn.
Có những lúc, những ký ức thật xa xưa, thật dữ dội nhưng cũng đầy hạnh phúc chợt ùa vào đầu óc nàng. Đó là một ngày đông, khi giáng sinh đã gần kề. Harumi đang hồi tưởng lại những kỹ niệm đã qua của hai người, xen lẫn vào đó là.
—— Satomi làm lên sự tình đến Chính là chỗ này sao lỗ mãng. . .
—— Vận động đại hội thời gian ôm ta căng chân chạy vội, trường học lễ kỷ niệm ngày thành lập hội thời gian lại đột nhiên đề cử ta Đảm nhiệm Sân khấu kịch nhân vật nữ chính. . .
Harumi cùng Koutarou ở giữa kỷ niệm bây giờ nhiều lắm, Cần tựu như cùng suối tuôn thông thường ba lần bảy lượt chiếm cứ Harumi ý nghĩ.
—— bị phản quân Đuổi theo Thời gian cũng thế. Koutarou không để ý ta khuyên can, cố ý một người đối mặt phản quân. còn có ma thuật sư quân đoàn triệu hoán phun Hỏa Long thời gian, ta rõ ràng thỉnh cầu hắn đừng tới cứu ta, kết quả hắn còn Là xuất hiện ở trước mặt của ta. . .
Đám biển người như thủy triều tại lãnh thổ một nước tuyến thượng rừng rậm khu vực, để bảo đảm Harumi đám người trốn chết lộ tuyến, Koutarou tỏ vẻ phải một mình lưu tại nguyên chỗ cùng phản quân solo. trừ lần đó ra, ma thuật sư quân đoàn triệu hoán Thế giới khác quái vật về sau, hắn cũng không chút do dự đối mặt địch nhân.
" Satomi người này tựu là quá lỗ mãng —— ồ?"
" phản quân. . . ? long. . . ?"
—— ta cũng vậy thiệt là, không khỏi cũng quá gia nhập hí kịch đi à nha!
Harumi dần dần nhận ra, mình thật sự cảm thụ hết Araia. Đứng chung trên vũ đài với Koutarou thực sự mang đến cho nàng hạnh phúc.Nàng thật tâm hy vọng,giờ khắc công diễn mau tới nhanh
Chủ Nhật,24/1, chính thức diễn xuất thời gian.
Phẩn cảnh cuối cùng...
***
Koutarou vừa lên đài đấy. Nhìu chuyệt thật sự đã trải qua. Và lại một lần nữa, chàng phải “đóng vai” thanh kỵ sĩ
Công diễn lần thứ nhất thật sự không sao. Nhưng lần này, Kou lại mang một tâm tình khác. Một tâm tình của chân chính thanh kỵ sĩ
Haha, ta lại lần nữa được gặp ARAIA cùng SHARURU điện hạ sao?
Lòng chàng thầm nghĩ, một ý tưởng, có vẻ như thật nực cười. Mọi thứ đã qua thật rồi.
Thế nhưng, phân cảnh cuối cùng...
Trong lúc bất tri bất giác, sân vận động sân khấu biến thành chân chính thảo nguyên. Tại ánh tà dương chiếu rọi dưới, thảo nguyên tản mát ra màu vàng ánh sáng chói lọi, trận trận gió mạnh càng làm cho thảo nguyên tựa như gợn sóng một loại phập phồng phập phồng. Ngoại trừ cảnh sắc giống nhau bên ngoài, thậm chí ngay cả gió mạnh quét ở trên người cảm giác cùng với xông vào mũi cỏ xanh hương khí, cũng cùng ngày đó giống như đúc.

Thuần trắng phấn tuyết từ thiên không bay xuống, tại ánh tà dương chiếu xuống phản xạ ra ánh sáng màu bạc, cùng màu vàng thảo nguyên hình thành xinh đẹp so sánh.
"Chào tạm biệt gặp lại sau, Araia bệ hạ! Sharuru điện hạ!"
"Đừng khóc, thanh kỵ sĩ! Ngươi không là nam nhân ư!"
"Koutarou đại nhân ~~~!"
Araia cũng lấy thanh âm quen thuộc, quen thuộc dáng tươi cười kêu gọi Koutarou danh tự. Đồng thời cũng giang hai cánh tay, hướng phía Koutarou duỗi ra hai tay, phảng phất tại ôm dần dần từng bước đi đến Koutarou.
"Dù cho cách xa nhau trăm vạn tuế nguyệt, thậm chí là ngàn vạn lữ trình ——"
"—— ta tưởng niệm, vĩnh viễn cùng ngươi cùng tồn tại!"
Koutarou thật khó khăn để kìm nén nước mắt. Harumi senpai đã thật sự, thật sự trưởng thành lên một nàng công chúa thật rồi.
Khoảng không riêng hai người
- Chiếc khăn quàng cổ
- Chiếc khăn quàng cổ
Cùng với những lúc tập kịch, khoảng thời gian sinh hoạt câu lạc bộ là khoảng thời gian quý báu nhất của Harumi. Vì ở đấy nàng được ở riêng với Kou đấy. Nơi hai người vung đấp ký ức, tình cảm của mình. Ở đấy nàng ko phải lo nghĩ nữa, về nỗi mặc cảm khác biệt trong cách đối xử của Kou giữa nàng với Theia cũng như là các cô gái xâm lược khác.
Có một vật đại biểu cho quãng thời gian đã qua ấy. Chính là chiếc khăn quàng cổ được Koutarou dùng làm vật mẫu tập đan len. Lúc đầu mục đích chỉ là vì luyện tập cơ bản kỹ thuật, cũng không có mục tiêu rõ rệt, Bất quá đan một đoạn chiều dài về sau, Harumi đưa ra không bằng tựu đan thành khăn quàng cổ đề nghị, vì vậy tựu một đường đan cho tới bây giờ.
Chiều dài tuy nhiên khả quan, thành quả nhưng lại vô cùng thê thảm. Nầy khăn quàng cổ là Koutarou luyện tập tác phẩm, các loại đan pháp tùy ý có thể thấy được, hơn nữa ngay từ đầu kỹ thuật cũng không được tốt lắm, soạn mục lục càng là thông trái thông phải lộn xộn, thật sự là vô cùng thê thảm.

"Có thể lấy ra trở thành khăn quàng cổ khu, đại khái chỉ có mặt sau cùng một đoạn này a."
"Ta rất ưa thích ngay từ đầu một đoạn này."
Harumi mỉm cười, ôn nhu sờ nhẹ khăn quàng cổ đoạn trước, phảng phất đang vuốt ve một bé đáng yêu con chó nhỏ.
"Một đoạn này đại biểu cố gắng của ngươi."
—— đúng vậy, chỉ có nàng biết rõ này khăn quàng cổ đáng ngưỡng mộ chỗ. Này khăn quàng cổ là nàng cùng Satomi chung nhau kỷ niệm. . .
Lễ giáng sinh - ngày 24/12
Mở ra hộp quà giáng sinh, Harumi thật sự bất ngờ. Quà tặng của Koutarou, lại chính là chiếc khăn này đấy.
A, định mệnh a. Liệu điều này có đại biểu cho việc, hạnh phúc của nàng,đã tới lúc nàng thật sự nắm trong lòng bàn tay.
Harumi ngẩng đầu vọng hướng lên bầu trời, ngưng mắt nhìn mạn thiên phi vũ (*bay đầy trời) xinh đẹp bông tuyết, một câu cũng nói không nên lời. Chỉ thấy nàng hai tay giơ lên cao, thử lấy lòng bàn tay tiếp được năm nay lần đầu tiên tuyết đầu mùa.

". . . Lễ Nô-en khoái hoạt, Satomi."
Harumi quay đầu tự nhiên cười nói. Nàng đã quyết ý rằng. Kể từ đây, mình sẽ thực sự cố gắng hơn nữa. Lấp đầy khoảng cach tưa như vẫn còn tồn tại giữa hai người. Hắc hắc, nàng cũngn hất định sẽ, khiến cho Koutarou hướng tới nàng,nở nụ cười thật sảng khoái đấy. Không phải là giữa kouhai và senpai thân kính của mình, mà là giữa hai người bạn thật tâm.
Last edited: