It’s been too long since we took the time
No-one’s to blame, I know time flies so quickly
But when I see you darling
It’s like we both are falling in love again
It’ll be just like starting over, starting over
– (Just Like) Starting Over
John Lennon
Đây là câu chuyện kể lại việc sau khi ăn mừng sinh nhật thứ hai mươi, tôi bị đưa về năm mười tuổi và sống tới năm hai mươi một lần nữa.
* 1 *
Câu chuyện tôi sắp kể có lẽ sẽ mâu thuẫn với những dự đoán của bạn.
Dù sao, bạn có lẽ sẽ tin rằng, nếu một người có được cơ hội để trở lại năm mười tuổi với những kí ức cũ của năm hai mươi họ sẽ tận dụng những kiến thức đó và có thể thay đổi đủ mọi thứ.
Mỗi người đều có những hối tiếc, những suy nghĩ như "Nếu lúc đó tôi làm điều này thay vào đó".
Dù có những người ước họ đã học siêng hơn, những người khác lại ước mình ăn chơi nhiều hơn.
Dù có những người muốn họ thành thực hơn về bản thân, những người khác lại ước mình lắng nghe người khác nhiều hơn.
Dù có những người ước họ gần gũi với ai đó sớm hơn, có những người khác lại muốn mình không bao giờ có liên hệ gì với ai đó.
Có những người ước họ đưa có những quyết định cẩn thận hơn, có những người khác lại ước mình chấp nhận những rủi ro lớn hơn.
Khi còn nhỏ, tôi đã từng nói chuyện với một người lang thang dưới một cây cầu trong khoảng một tiếng.
Ông ấy là một người đàn ông cười với toàn bộ những gì mình có. Hối hận là một điều mà dường như không thích hợp với ông ta, nhưng vẫn có một điều ông ấy không thể vượt qua.
"Trong năm mươi năm qua," ông nói, "sai lầm duy nhất mà ta từng thực hiện là được sinh ra trong thế giới này."
Hoá ra đó cũng có thể là một nỗi hối tiếc.
Vâng, dù sao. Những gì tôi đang cố gắng nói ở đây là, cuộc sống tràn ngập với những tiếc nuối. Tôi chắc rằng bạn có thể đồng cảm với điều đó.
Và nếu bạn có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, chắc chắn ai cũng sẽ dùng sự từng trải, những bài học và ký ức cũ để tạo ra một cuộc đời thứ hai suôn sẻ hơn.
Bởi vì họ biết những nuối tiếc đó đang đợi ở phía trước.
Nhưng khi nó trở thành trải nghiệm của tôi, ờ, nó khá là đối lập.
Đến giờ khi nghĩ lại, tôi đã làm một điều thật ngu ngốc. Thật đó.
* 2 *
Khi tôi nhận ra rằng cuộc đời tôi đã được tua lại một thập kỷ, tôi ngay lập tức nghĩ:
"Đừng làm những cái không cần thiết."
Hãy giả sử chúng ta có một chàng trai không có một hối tiếc nào về cuộc đời của mình.
Bây giờ anh chàng có thể là rất hạnh phúc, hoặc cũng có thể là một người ngu ngốc.
Anh ấy có thể đã sống một cuộc sống tuyệt vời đến nỗi không có gì để suy nghĩ, hoặc anh ta có thể thiếu bộ não để suy ngẫm về bất cứ điều gì.
Cứ cho là vậy, tôi đang nói về bản thân, nhưng là người ở vế đầu. Tôi là một anh chàng hạnh phúc.
Tôi khá hài lòng với cái mang tên cuộc sống. Đó là sự thật, tôi không có bất kỳ vấn đề nào cả.
Có được cô bạn gái tuyệt nhất mà tôi có thể ao ước, những đứa bạn tốt, một gia đình hoàn hảo, và nhập học tại một trường đại học có tiếng tăm. Không có điều gì làm vướng bận tâm trí tôi.
Ý tôi là, thực sự thì tôi đã có rất nhiều niềm vui đến nỗi chỉ ngủ được sáu giờ mỗi ngày, dẫn đến những cơn đau đầu thường xuyên.
Vì tôi biết tôi sẽ luôn thức dậy với những điều tốt đẹp, tôi luôn muốn thức lâu hơn một chút. Giấc ngủ cứ như không bao gồm trong đời tôi vậy.
Vậy nên đối với tôi, người đã khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cơ hội để được sống lại cuộc đời có vẻ giống một sự phiền phức hơn.
Một sự lãng phí lớn, tôi nghĩ - cảm thấy rằng nó nên đến với ai đó thất vọng hơn về cuộc sống của họ.
Đó là giả sử rằng có rất nhiều người không bận tâm đến việc sống lại từ năm mười đến hai mươi tuổi.
Cơ hội dường như luôn rơi vào những người không tìm kiếm nó. Chúa chỉ là một ông già hay đùa giỡn.
Bật TV lên, và bạn sẽ hiểu ngay từ những người bạn thấy trên đó rằng "Chúa không cho bằng cả hai tay" là một lời nói dối trắng trợn.
Có lẽ tôi chỉ yêu cầu sự trừng phạt ở đây, nhưng Đấng Toàn năng không có khái niệm về sự "bình đẳng".
Dù sao, nhìn thấy một trong những trò đùa độc ác của Chúa với đôi mắt của mình đã làm tôi suy nghĩ về tất cả những thứ đó.
Vấn đề là, tôi hài lòng với cuộc sống đầu tiên của mình, và tôi không thích thú gì khi phải làm lại nó ...
Vì vậy tôi nghĩ, ê, có lẽ mình nên làm tất cả mọi thứ giống y như cũ ở lần thứ hai.
Ý tưởng là như vậy.
Tôi đoán theo một cách nào đó tôi cũng là một người thích bỡn cợt, lấy trò đùa của Chúa và làm nó phản tác dụng.
Sửa chữa những sai lầm và những cơ hội bị bỏ lỡ trong cuộc đời đầu tiên của tôi? Nah, tôi sẽ làm lại nó y chang không khác một li.
Tôi sẽ làm cho mười năm quay ngược này trở nên vô nghĩa.
Tôi biết rõ trong đầu tất cả các tai nạn và thiên tai, những cuộc khủng hoảng và những thay đổi sắp tới, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng.
Dù sao, ngay khi tôi bắt đầu nói về những thứ đó, tôi sẽ không biết khi nào nên dừng.
Bên cạnh đó, đã có rất nhiều kẻ điên rồ ngoài kia tuyên bố họ là từ tương lai và biết những gì sẽ xảy ra, vì vậy không lí nào mọi người nghĩ tôi đáng tin cậy hơn.
Tôi sẽ sống hết đời còn lại trong bệnh viện nếu tôi đi theo hướng đó.
Chắc chắn rằng, công bằng mà nói, lựa chọn không cứu những người có thể được cứu không phải là điều bạn nên làm.
Nhưng thành thật mà nói thì, không có ai ngoài kia mà tôi đủ quan tâm để hy sinh hạnh phúc chính mình.
Vâng, một số người sẵn sàng làm cái việc hi sinh cao cả đó. Nhưng họ chỉ làm điều đó bởi sự thoả mãn mà họ nhận được từ hành động đó vượt lên trên những gì họ mất, thế thôi. Nó cũng không khác với việc ưu tiên hạnh phúc bản thân là bao nhiêu.
Điều quan trọng là cái gì sẽ đem lại hạnh phúc nhất cho bạn. Và đối với tôi, hạnh phúc là "chả có gì thay đổi."
Vì vậy, tôi sẽ diễn lại hoàn toàn cuộc sống thứ nhất. Đó là tất cả những gì tôi tìm kiếm ở vòng hai.
Tôi cá là những người bơi ngược dòng thời gian nhưng thậm chí còn không muốn nó là thực hiếm.
Cảm giác như tôi nên được biểu dương mới phải :3
* 3 *
Cuộc đời thứ hai của tôi bắt đầu vào đúng Giáng sinh khi tôi lên mười.
Vật chạm vào tôi là một cái túi giấy với một chiếc Super Nintendo bên cạnh chiếc giường ngủ thân quen.
Tôi-năm-mười-tuổi thèm nó một cách ghê gớm.
"Super Nintendo." Bây giờ nghe lại, thật là một cái tên ngớ ngẩn. Nhưng vào thời điểm đó, nó là món đồ chơi tốt nhất.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó ở nhà của một người bạn, tôi đã bị sốc, kiểu như, "Có đúng không khi có một thứ thú vị như vậy tồn tại trên đời?"
Tôi sững sờ ra mặt, kẹo mà họ mang ra một ngón tay tôi cũng không động đến.
Game khá tốn kém vào thời điểm đó, nhưng sinh nhật của tôi là ngày 24 tháng 12 - Giáng sinh.
Quà sinh nhật và Giáng sinh đã được gộp chung với nhau, vì vậy tôi đã nhận được tặng một số món khá đắt tiền.
Tôi xé tung cái túi giấy. Hệ thống game màu xám mờ. Các nút màu đỏ, lam, vàng và lục trên bộ điều khiển. Ôi, những ngày xưa cũ.
Quên đi những suy nghĩ về việc bơi ngược dòng sông thời gian gì đó, tôi chỉ muốn chơi. Những game cũ luôn có một sự quyến rũ rất riêng.
Chúng có thiết kế đơn giản bởi kho lưu trữ hạn chế, nhưng xét về tống thể điều đó hóa ra làm cho game hiệu quả hơn.
Trong túi giấy có một game trong đó. A, hẳn nhiên. Hệ thống là vô giá trị nếu không có game.
... Nhưng, bạn biết đấy, tôi phải bật cười. Bởi vì trong cái game đó tất cả đều về du hành thời gian và việc đi qua lại giữa quá khứ và tương lai.
Mượn lại một thuật ngữ từ game đó, cuộc đời tôi như được trao một New Game+: mang theo những ký ức và năng lực từ lần phá đảo trước đó để làm lại tất cả.
Và đó là một mô tả thực hơn với những gì đang xảy ra.
* 4 *
Bây giờ, ngay khúc này bạn có thể đang nóng lóng muốn biết. Làm thế nào mà tôi đột nhiên được đưa về thời gian tại tuổi hai mươi? Và còn nghịch lý thời gian thì sao? Và vô số các câu hỏi về khoa học viễn tưởng vô nghĩa khác.
Vâng, nói thật với bạn, thì tôi không có một chút hứng thú với vấn đề đó. Nhìn nè, bạn có thể đưa ra muôn vàn giả thuyết, nhưng tôi không có bất cứ phương tiện nào để chứng minh hoặc bác bỏ chúng.
Đến một chừng mực nào đó của logic thì điều đã xảy ra với tôi, ừm, là một cái gì đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nó giống như hai công hai lại ra năm. Cứ như chính cái thước bạn dùng để đo bị hỏng, tôi đoán vậy.
Có một khả năng là tôi đã bị điên – về cơ bản thì, tôi-năm-mười tuổi đột nhiên bắt đầu ảo giác mình đã đạt được sự hiểu biết của bản sao năm hai mươi tuổi, như một kết quả của việc tôi-hai-mươi-tuổi quay ngược thời gian.
Nhưng thành thật mà nói, tôi rất khoẻ mạnh. Ý tôi là, lý do gì bạn lại tự hỏi liệu mình có hoá điên hay không? Những người thực sự điên rồ không bao giờ nhận thấy rằng họ bị điên.
Điều duy nhất cần sự chú ý của tôi là "phải làm gì tiếp theo", và không có gì khác.
Tôi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trong tình huống này không? Đó là tất cả những gì tôi cần phải cân nhắc.
* 5 *
Tôi lau sạch nước ngưng tụ khỏi cửa sổ mờ sương bằng ống tay áo pijama.
Trời bên ngoài vẫn còn hơi tối, nhưng tôi có một cái nhìn rõ ràng về thị trấn phủ đầy tuyết.
Nhìn lên bầu trời xám xịt, thời tiết đáng ra phải lạnh hơn, nhưng cơ thể trẻ trung của tôi lại ấm. Cơ thể con nít tuyệt vời thế đấy.
Trời vẫn còn đang sớm tinh mơ, vì vậy chưa có ai bên ngoài, cũng không có thanh âm nào phát ra.
Tất cả những gì chuyển động ngoài kia là tuyết, rơi nhẹ nhàng theo từng nhịp cố định.
Nó làm cho hơi thở tôi và tiếng lào xào của quần áo tôi trở nên to hơn bình thường.
Khi tôi lục lọi cái túi giấy, nó đánh thức em gái tôi đang ngủ trên giường dưới, và tôi nghe em ấy bò ra khỏi chăn.
Tôi nắm lấy thành giường và nhìn xuống đứa em gái bảy tuổi của mình.
Em ấy mơ màng quay sang con gấu bông bên cạnh giường và hét lên "Yaaay!" sau một thoáng chậm trễ.
Mái tóc dài, bóng mượt như lụa, miệng tròn, mắt to với những nét đáng yêu đặc trưng.
Phải rồi, em gái tôi thường nhìn như thế này, tôi hoài niệm nghĩ. Luôn đi bộ vài mét phía sau tôi, mè nheo "Nii-sama, nii-sama!"
Tôi đoán theo một cách nào đó, tôi sẽ nói đây là khi em ấy dễ thương nhất. Vì, em ấy vẫn là một cô em gái tuyệt vời mười năm sau đó, điều đó không thay đổi.
Nhưng vấn đề là, sau khi lớn lên, em ấy không cần phải dựa vào tôi nữa. Cũng tốt thôi, nhưng nó làm cho bạn tự hỏi liệu em ấy có thể làm bất cứ thứ gì.
Tôi trèo khỏi giường, hạ mình xuống tấm thảm và ngồi xuống giường của em tôi.
Khi em ngồi chung với chú gấu bông của mình, tôi gọi em ấy "Này."
"Anh mày đã trở lại từ mười năm trong tương lai đây."
Vẫn còn buồn ngủ, em cười "Mừng trở lại, nii-sama!"
Tôi yêu phản ứng đó và vừa nói "Thật tốt khi trở lại", vừa xoa xoa mái đầu bé bỏng của em.
Em gái tôi vẫn như vậy, em nhìn xuống, mỉm cười và làm tương tự với con gấu bông của mình.
Tôi đã không làm điều này nhiều năm mười tuổi, nên có lẽ nó thật mới mẻ. Vì vậy, tôi tự hỏi mình nên đáp lại thế nào.
Tôi muốn mở lòng với ai đó về kế hoạch tuyệt vời mà tôi vừa vạch ra.
Tôi chỉ có một sự nóng lòng cho ai đó nghe về ý niệm lạ lùng của tôi, và sự cả gan muốn tái hiện lại cuộc sống trước kia. Và em gái tôi có vẻ là một lựa chọn tốt.
Em ấy còn nhỏ và sẽ không hiểu bất cứ điều gì tôi nói, và em sẽ sớm quên hết mọi thứ.
Tôi nói điều này với em tôi, đang ngồi trước mặt tôi với một chú gấu bông trên đùi.
"Anh biết những sai lầm mà anh sẽ phạm phải, và anh biết mình thực sự cần làm gì. Nói thật thì, ngay từ bây giờ anh có thể thành một thần đồng, hoặc trở nên siêu giàu có. Hơn nữa, anh thậm chí còn có thể là một nhà tiên tri hay một đấng cứu thế nào đó.
"... Nhưng em biết không, anh không muốn thay đổi điều gì. Chỉ cần sống một cuộc sống như trước đây là đủ đối với anh. "
Em ấy lơ đãng nhìn tôi, tay cầm con gấu bông.
"Nii-sama, em không hiểu," em thành thật đáp.
"Chắc chắn em không thể rồi," tôi nói.
* 6 *
Đây là câu chuyện về việc khi tới sinh nhật lần thứ hai mươi của mình, tôi đã được gửi trở lại năm mười tuổi và sống đến năm hai mươi tuổi lần nữa.
* 7 *
Điều đầu tiên tôi muốn đưa ra là: tôi đã không suy nghĩ kĩ trong việc tái hiện lại cuộc đời đầu tiên của mình.
Đó là một con đường khó khăn, thật đó. Học những bài dành cho một đứa trẻ mười tuổi với trí thông minh của năm hai mươi tuổi và có những cuộc đối thoại phù hợp với một đứa trẻ tuổi này khó hơn bạn tưởng tượng.
Thực sự mệt mỏi. Cảm giác như tôi sẽ mất trí trong lớp học một ngày nào đó.
Có lẽ đây không phải là cách tốt nhất để thể hiện nó, nhưng tôi dám cá cảm giác này giống như cảm giác của một chàng trai bình thường bị ném vào bệnh viện tâm thần.
Dù sao, tôi nghiêm túc về mọi thứ tôi đã làm và không đi tắt bước nào.
Lúc nào con người cũng khao khát được nổi bật, vậy nên dĩ nhiên luôn có những thôi thúc khiến tôi trả lời những câu hỏi mà không ai trong lớp biết hay phản đối những sai lầm ngớ ngẩn mà giáo viên nói. Tôi sẽ không phủ nhận chúng.
Tất cả những sự tự kiềm chế đó không thể nào tốt cho cơ thể; nó khá là căng thẳng khi chống lại những ham muốn ấy.
Nhưng dĩ nhiên không phải mọi thứ đều xấu. Không có điều gì mà thế giới có thể cung cấp lại tốt hơn sự vui thú khi nhìn thế gian qua con mắt của một đứa trẻ thơ lần nữa.
Tôi vẫn là bạn với thế gian này, bạn có thể nói vậy. Những cái cây, những chú chim, những ngọn gió, tất cả như mở ra trước mắt tôi. Và điều đó không tệ như tôi nghĩ.
Tất nhiên tôi đã nhìn thấy tất cả những điều này trước đây, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn thật mới mẻ, vì vậy đó là một trải nghiệm tuyệt vời.
Tôi tự hỏi vì sao. Có lẽ ký ức của tôi đã bị hư hỏng trong chuyến đi trở lại. Hoặc có thể chúng đã được nén lại để để trở thành một cái gì đó ít chi tiết và trở nên trừu tượng hơn.
Ví dụ, hãy lấy kí ức này: "bầu trời đầy sao trong ngày chúng tôi cắm trại bên hồ vào mùa hè năm tôi mười hai tuổi."
Nếu tôi cố gắng nhớ lại, tôi sẽ nghĩ "những vì sao nhiều vô kể và đẹp lung linh, và cũng có một số ngôi sao băng nữa."
Đó là những điều tôi sẽ nhớ một cách tự nhiên, nhưng không một dấu vết của phong cảnh thực đến với tâm trí.
Tôi không thể nhớ cái hồ hoặc khu cắm trại được đặt tên như thế nào. Tôi chỉ nhớ "hồ" và “khu cắm trại".
Thậm chí nếu tôi cố gắng nhớ kĩ hơn, đôi khi tôi cũng không thể nặn thêm được bất kỳ chi tiết nào.
Đây là cách mà kí ức hoạt động ngay từ đầu, hiển nhiên, nhưng dường như nó đã trở nên phổ biến hơn trong vòng thứ hai của cuộc đời tôi.
Vì vậy, tôi đã chọn không lãng phí bất kỳ những trải nghiệm cảm động nào.
Hoặc có thể tôi nên nói rằng, với những kiến thức về những việc sẽ xảy ra, tôi có thể chuẩn bị, và sẽ tận dụng cơ hội để tận hưởng từng khoảnh khắc.
Bạn có thể nói nó giống như đọc một cuốn sách sau khi đã đọc bản tóm tắt trước đó vậy.
Nhưng với sự mơ hồ của ký ức tôi cách đây mười năm, chắc chắn rằng có những thứ tôi sẽ quên tuột luôn.
Tuy nhiên, tôi đã lên kế hoạch làm những gì tôi có thể để tái hiện cuộc sống trước kia.
Sử dụng trí nhớ hạn chế của mình để làm sáng tỏ tình hình, tôi đưa ra những lựa chọn mà tôi cho là "tự nhiên nhất".
Đó không phải là một điều dễ dàng, nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả những bận tậm còn vương lại về việc sử dụng lợi thế của mình để cải thiện cuộc sống của tôi hơn nữa.
Tôi yêu mọi thứ về cuộc sống đầu tiên của mình, và tôi bị ràng buộc với ý nghĩ giữ nguyên nó. Cho dù điều gì đã xảy ra, tôi không muốn nó bị hoàn tác.
Nhưng tương truyền thì, một cái gì đó nhỏ như sự vỗ cánh của một con bướm có thể mang lại những thay đổi mạnh mẽ.
Năm năm trải nghiệm cuộc sống mới, cuộc đời của tôi đã bắt đầu đi chệch khỏi con đường đầu tiên một cách đáng kể.
* 8 *
Tôi không thực sự chắc nó bắt đầu từ lúc nào. Tất cả những việc nhỏ bé đều trở nên thật khác lạ.
Thật đó, tôi không thể phân biệt nổi. Nếu bạn so sánh hai cái và hỏi tôi "Chúng khác ở chỗ nào?", tôi sẽ không biết trả lời thế nào.
Bạn cần phải có một số điểm chung để so sánh và tương phản. Bạn không thể yêu cầu một ai đó giải thích sự khác biệt giữa một vòng quay ngựa gỗ và một cây bút chì, đúng không?
Nhưng nói trong một từ, tôi đã tiêu tùng. Tồi tệ hơn nhiều so với những gì một người có thể tưởng tượng sau khi nghe về cuộc đời đầu tiên của tôi.
Để đưa ra một vài ví dụ, xem nào. Tôi bị bắt nạt bởi người bạn tốt nhất của tôi trong cuộc đời đầu tiên, tôi đã bị bạn gái trong cuộc đời trước kia từ chối thẳng thừng, và tôi đã thất bại trong kỳ thi vào trường cấp ba mà tôi nhập học trong cuộc đời đầu của tôi ... và vân vân.
Tôi dám cá bạn đang khao khát muốn biết những gì đã thay đổi trong trái tim tôi hoặc bất cứ điều gì đã đem đến sự sụp đổ như vậy. Nhưng tôi không muốn nói về điều đó, ít nhất là không phải ngay bây giờ.
Về cơ bản, tôi không phải là loại hay rên rỉ về những lo lắng của mình.
Bất cứ ai thích thú nghe những thứ đó phải là người yêu sự sầu não của người lạ hơn ba bữa ăn đầy đủ, một người ngây ngô chuyên ngồi lê đôi mách.
Và câu chuyện này không dành cho họ. Vậy nên hãy tóm tắt những điểm thú vị.
Tôi đoán nó sẽ như vầy. Trong cuộc sống thứ hai của mình, một vòng xoáy dữ dội đã tạo nên chính nó từ khoảng không vô tận.
Một chút bất hạnh này dẫn đến một chút bất hạnh khác, và điều đó dẫn tới một cái thứ ba. Ngay khi có một sự lệch sai nhỏ trong những bánh răng, tất cả những chiếc khác sẽ bị rối theo, và những chiếc đó lại rối nhiều hơn ...
Và cuối cùng, tất cả những chiếc bánh răng tách rời khỏi nhau. Tôi nghĩ đó là một cách hay để giải thích chuyện đã xảy ra.
Mặc dù, đó là cách mà một người bạn của tôi đã đưa ra trước đó.
Tôi đã luôn luôn là một chàng trai có thể "rơi vào cả đôi đường ", có thể nói như vậy. Tôi có tiềm năng để thành công lớn, nhưng tôi cũng có tiềm năng để thất bại nặng nề.
Càng suy nghĩ về nó, tôi càng nhận ra đó khó lòng là một điều gì đó đặc biệt với tôi.
* 9 *
Có rất nhiều những nguyên nhân liên kết với nhau mà tôi có thể chỉ ra, nhưng điều tôi cho mang tính quyết định chính là việc cô gái từng trở thành bạn gái tôi đã dễ dàng từ chối tôi như thế nào.
Khi lời tỏ tình của tôi – điều tôi chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công – bị thất bại, ừm, không khó để tưởng tượng được sự thất vọng của tôi.
Theo kí ức của tôi, "cô gái đó" luôn có đôi mắt buồn ngủ, nhưng đó là bởi những sợi lông mi dài của cô ấy.
Khi cô ấy có vẻ như đang mơ màng, thực ra thì những suy nghĩ thực tế đang cuộn xoáy trong đầu cô ... "Bạn gái tương lai" của tôi là như thế đấy.
Những kí ức về cô ấy là một trong những cái rõ ràng nhất. Có lẽ kí ức có thứ bậc, việc có mức độ ưu tiên cao nhất sẽ tạo ra những kỷ niệm cụ thể nhất. Yeah, đó chính là thứ mang tên ký ức.
Dù sao đi nữa, cô ấy có vẻ giống kiểu con gái mà tôi sẽ đổ. Tôi chưa bao giờ quan tâm đặc biệt đến một cô gái đơn giản chỉ vì cô ấy thông minh, nhưng tôi đoán là tôi mềm lòng vì "có vẻ như cô ấy đang mơ màng, nhưng đầu óc cô luôn lý trí và thực tế."
Sự ưa thích đối với những thứ khác thường đó ... À, nếu bạn so sánh nó với cách tôi chọn bạn cho mình, thì tôi thừa nhận là nó thuần tuý và dựa trên cảm xúc nhiều hơn. Không phải việc tôi muốn làm vào mọi lúc.
Tôi nhớ lại rằng trong cuộc sống đầu tiên của tôi, tôi đã tỏ tình với cô ấy vào mùa xuân, năm thứ ba của cấp hai.
Và câu trả lời của cô ấy hình như là "Cảm ơn anh, em đã chờ điều này từ rất lâu rồi" với nước mắt lưng tròng. Và trong năm năm sau đó, chúng tôi hầu như không thể tách rời.
Đó là cách mà nó phải xảy ra vào lần thứ hai.
Đúng … nó đáng ra phải thế.
Vào mùa thu, năm thứ hai trung học, trong đêm trước lễ hội văn hóa, khi các lớp học hoàn thành tất cả chuẩn bị cho gian hàng của họ, tôi chợt nhớ rằng ngày này có ý nghĩa to lớn trong cuộc đời tôi.
Học sinh được phép ở lại trường cho đến chín giờ tối hôm đó, vì vậy mọi người đã kết thúc sớm để chúng tôi có thể quậy tới bến.
Đó là vào lúc sau sáu giờ tối một chút. Khi tôi hóng mát ở ban công bên ngoài, tôi nhìn các bạn cùng lớp làm đạo cụ và tập dợt lại một vở kịch trong lớp.
Đột nhiên, nhưng không nhất thiết vì bất cứ điều gì đã xảy ra, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Khi tôi lục lọi tâm trí của mình cho một nguyên do, tôi nhận ra đó là do cô gái ấy - người sẽ sớm trở nên không thể thay thế đối với tôi.
Tôi nhớ rằng đó chính là ngày hôm nay. Dường như đây là lúc tôi bắt đầu yêu.
Như mọi khi, tôi không biết cô gái định mệnh đó là ai, nhưng tôi lạc quan là ngày hôm nay sẽ đem đến một bước tiến mới cho tình yêu với người sẽ trở thành bạn gái của tôi.
Vì vậy, tôi lượn lờ quanh lớp học vào ngày hôm đó chỉ để gặp em ấy.
Tới chín giờ, khi tôi không thể đợi được nữa, một người bạn cùng lớp đã lên tiếng.
"Hey, có ai có thể mang cái này đến phòng tập thể dục?"
Tôi vô thức chấp nhận ngay, và nhận được một số đạo cụ. Trong số đó có một chiếc mũ Santa màu đỏ.
Tôi đã sẵn lòng để làm việc một mình, nhưng từ góc phòng lại có một giọng nói cất lên: "Chờ đã, mình sẽ giúp cậu!"
Tôi nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Đó là Tsugumi, người đang chạy tới tôi.
"Đúng như mình nghĩ," tôi nghĩ.
Đôi mắt buồn ngủ, lông mi dài, luôn luôn suy tư. Như đã nói, tôi luôn tìm kiếm một cô gái với những đặc điểm đó, và cũng thấy một vài người, nhưng Tsugumi thoả mãn chúng nhiều nhất.
Tôi đã - dù nhiều hay ít - xác định em ấy như là người sẽ làm bạn gái tương lai của tôi không lâu trước đây. Và tôi thấy sự tiên đoán của mình thật chuẩn xác.
Với bạn gái tương lai bên cạnh, tôi gần như nhảy nhót trên hành lang khi tôi đùa với Tsugumi, người đang đội lên cái nón Santa.
Em nhoẻn miệng cười, lấy vài cái gạc hươu trong số những đạo cụ mà chúng tôi mang theo, và đeo cho tôi.
Đèn đã tắt trong phòng tập thể dục, vậy nên nó tối om. Sau khi đặt số đạo cụ xuống phía sau sân khấu, Tsugumi nhìn tôi và nở nụ cười tinh nghịch.
"Này, nếu giờ quay lại, có khi chúng mình sẽ phải làm nhiều việc hơn. Hãy nghỉ ngơi ở đây một lúc. "
Tôi bằng lòng, hẳn nhiên.
Cuối cùng bọn tôi đã về nhà cùng nhau vào tối hôm đó. Cả hai chúng tôi có vẻ buồn khi chia tay nhau, thế nên chúng tôi đã hàn huyên tâm sự khoảng một giờ nữa trên một băng ghế công viên.
Đây là nơi mà những phần tuyệt nhất của cuộc đời tôi bắt đầu, tôi thầm nghĩ. Tôi cảm thấy chóng mặt với sự thoả mãn.
Tôi sẽ làm lại mọi thứ giống như trong cuộc đời đầu tiên của mình. Đó là những gì tôi nghĩ.
Ngoại trừ, ừm ... những gì đã xảy ra vào mùa hoa anh đào, trong năm thứ ba trung học.
Như trong cuộc đời đầu của mình, sau giờ học, khi chúng tôi là hai người cuối cùng ra về, tôi đã thổ lộ với Tsugumi.
Tôi đã sẵn sàng để đắm say trong tình yêu, và để em ấy được mãn nguyện, và tất cả những điều đó.
Nhưng em ấy chỉ có vẻ bối rối và nói "Umm ...", cố nở nụ cười.
Vài ngày sau, em ấy cuối cùng cũng từ chối tôi. Nhưng có lẽ vấn đề là tôi đã quá kiêu ngạo.
Lời tỏ tình của tôi, trong cuộc đời đầu tiên, được nói rất vội vã pha trộn nhiều căng thẳng.
Có lẽ sự tuyệt vọng của tôi đã làm mủi lòng em và biến một lời tỏ tình mà thông thường sẽ thất bại lại trở nên thành công ngoài mong đợi.
Lần thứ hai, tôi hành động kiểu như "Này, em đang chờ đợi, phải không? Vì hiểu điều đó nên anh đã thổ lộ liền đây." Thật không ngạc nhiên nếu nó để lại một ấn tượng tệ hại đối với nàng.
Tôi có thể kể ra bất kỳ nguyên nhân nào khác, hiển nhiên. Nhưng tôi đã thất bại khi cố gắng biến nàng thành của tôi. Đó mới là điều quan trọng.
* 11 *
Sau đó, ồ, nó thật khủng khiếp. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng những ảnh hưởng tốt mà cô bạn gái đã tạo nên trong cuộc đời đầu tiên của mình.
Sau mất đi "nữ thần của hạnh phúc" cho cuộc đời thứ hai, tôi thật bất lực như một chiếc túi nilon trong cơn cuồng phong.
Trong tháng đầu tiên, tôi muốn tin rằng đó là một sai lầm. Nghĩ rằng Tsugumi phải có nhiều lý do khi nói dối tôi.
Tôi thật lòng tin rằng sớm thôi, em ấy sẽ đến nói với tôi "Em xin lỗi vì đã dối anh. Có vài chuyện khó nói khiến em không thể đáp lại những cảm xúc của anh vào ngày hôm đó, nhưng thực ra, em yêu anh. "
Nhưng năm mươi ngày trôi qua kể từ khi tôi thổ lộ lòng mình, và ngay cả tôi cũng không thể mơ ước viển vông được nữa. Đã quá muộn để em ấy đổi ý.
Hình như bất kể tôi cố gắng thế nào đi nữa, việc lặp lại một cách hoàn hảo quá khứ là không thể ngay từ đầu.
Tại sao, vì nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi sẽ làm một nhà tiên tri cho rồi.
Nhưng đã quá trễ. Đã năm năm trôi qua kể từ khi tôi bơi ngược dòng, tuổi tinh thần và tuổi thực của tôi đã gần như bằng nhau.
Về một chủ đề liên quan, một cuộc sống không có Tsugumi thật khó để chịu đựng đến nỗi tôi đã dừng việc cố gắng nghe thầy cô giảng bài sau đó, khiến cho bảng điểm của tôi ngày càng tệ hơn.
Đừng đánh giá thấp những ảnh hưởng mà người khác có thể có đối với bạn, tôi nói thật.
Bạn có thể nghĩ rằng thật buồn cười khi tôi phải vật lộn với những bài kiểm tra ở trường cấp ba với những kiến thức ở tuổi hai mươi.
Nhưng này, nếu bạn phải giả vờ như không biết gì và bị mắc kẹt lại trong trường tiểu học một vài năm, tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều tôi nói.
Bộ não rất linh hoạt, vì vậy bất kỳ thông tin nào ta cho là không cần thiết đều bị loại bỏ tàn nhẫn.
* 12 *
Tôi đoán đây là định mệnh của tôi, sau khi sống cuộc đời đầu tiên không có điều nuối tiếc nào, thì phải sống một cuộc đời thứ hai đầy những hối hận.
Tôi không bao giờ đòi hỏi nhiều. Nếu bạn hỏi, thì tôi khá là khiêm tốn. Tôi nghĩ thái độ của tôi đáng được khen ngợi.
Theo nghĩa đó, tôi thực sự không biết Chúa đang nghĩ gì. Nhưng, có lẽ Chúa không nghĩ gì cả. Ý tôi là, giả sử Ngài tồn tại, hẳn nhiên.
Chết tiệt, dù sao tôi cũng là một người vô thần. Thật ra vì sao tôi lại nói tất cả những điều này về Chúa? Lạ thật.
Hừm, có lẽ tôi chỉ mượn "Chúa" để chỉ sự công bằng của thế giới này và tất cả những cái đó. Tôi cho là vậy.
* 13 *
Thế nên với tất cả những điều đó xảy ra, vào lúc tôi lên cấp ba, tôi trở thành một con người cực kỳ u ám.
Nếu tôi-ở-cuộc-đời-đầu-tiên nhìn thấy tôi, anh ta sẽ không bao giờ tin rằng chúng tôi là một và giống nhau, tôi dám cá. Hoặc ít nhất anh ấy sẽ mất một lúc.
Kể từ khi Tsugumi từ chối tôi vào mùa xuân năm thứ ba của trường cấp hai, tôi dần dần bắt đầu ghét con người như một tổng thể. Không giống như tôi hoàn toàn ghét tất cả mọi người, nhưng ...
Ờ, tôi đã đi đến một ngôi trường tệ hơn trường mà tôi nhập học lần trước. Và nhờ tất cả những đứa không có chút trí thông minh ở đó, nụ hoa của lòng căm ghét loài người trong tôi nở rộ.
Thực tế rằng tôi là một trong số chúng, khách quan mà nói, chắc chắn không giúp được gì.
Thế nên tôi càng trở nên xa cách với mọi người xung quanh. Kết quả, tôi trở thành một ví dụ đặc trưng của một con người cô độc.
Tôi có thể nói rằng thời gian của tôi ở trường bị thu hẹp xuống không có gì ngoài sự đau khổ.
Tôi cảm thấy như trong ba năm, tôi chỉ ngó đồng hồ. Thậm chí tôi có thể nói rằng chờ thời gian trôi qua chính là toàn bộ cuộc sống học đường của mình.
Tôi đã nghĩ rằng qua thời gian, mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng điều duy nhất thời gian làm chỉ là đưa mọi thứ đến điểm kết thúc.
Vậy nên, những vấn đề của tôi không trở nên tệ hơn, nhưng chúng cũng chẳng tốt đẹp hơn tí nào.
Trường cấp ba không phải dành cho những người không có bạn bè. Tôi không có những người như vậy để vui vẻ cùng nhau giết thời gian.
Như vậy, tôi thậm chí còn không nhớ những năm học cấp ba lần thứ hai của mình. Tôi thậm chí đã ném cuốn kỷ yếu đi mà không có một chút quan tâm.
Đó là một khoảng thời gian đau đớn. Ngay cả những chuyến đi học tập, thứ đáng lẽ phải rất vui, lại chỉ toàn những sự chịu đựng.
Tôi nhớ những người khác công khai đối xử với tôi một cách nhẫn tâm, và thức dậy giữa đêm ở khách sạn chỉ để khóc trong nhà vệ sinh. Đó là những ký ức mà tôi có.
Tôi luôn nghĩ, "Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?" và "Điều này đáng lẽ không nên xảy ra mới phải."
Nhưng đó là cảm xúc mà bất cứ ai cũng có. Về cơ bản, chỉ là do tôi tự tách biệt bản thân mà thôi.
Tuy nhiên, cái tôi-đầu-tiên của tôi chưa bao giờ có những ý nghĩ đó. Thật kỳ lạ, khi bây giờ tôi nghĩ lại.
* 14 *
Liệu tôi bây giờ phải trả giá vì đã quá hạnh phúc trong cuộc đời trước kia? Tôi tự hỏi.
Nhưng một lần nữa, tôi cảm thấy rằng mình đã xác nhận thế giới không có bất kỳ sự công bằng nào. Thế giới nơi tôi sống dường như không đủ bình đẳng để điều đó đúng.
Tôi nghĩ rằng tùy thuộc vào cách tôi đối nhân xử thế, tôi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn cả cuộc đời đầu tiên. Lỗi hoàn toàn nằm ở tôi khi cố gắng để tái hiện nó.
Hãy giả sử ta có một cuộc đua của một trăm người, và lần nào cũng có một chàng trai đạt hạng ba.
Nhưng nhìn xem, anh ấy chỉ đạt hạng ba khi anh ta cố gắng hết sức để đạt hạng nhất. Nếu anh ta chỉ nhắm đến hạng ba từ đầu, có lẽ anh ta sẽ kết thúc ở hạng bảy hoặc chín.
Đó ít nhiều là sai lầm tôi đã phạm phải.
* 15 *
Tuy nhiên, có một sự kiện nho nhỏ đã tạm thời khiến tới tôi trở lại là chính mình. Nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Trong mùa đông năm thứ hai của tôi ở trường cấp ba, một trận bão tuyết khủng khiếp xảy ra vào một đêm nọ.
Tôi đang rét run trong khi đợi xe buýt đi đến ga tàu.
Nhà ga có mái, nhưng gió thổi tuyết xung quanh khiến nó gần như vô dụng.
Lớp len áo của tôi hoàn toàn trắng màu tuyết, mặt và tai tôi như đông cứng lại cùng nỗi đau cắt da cắt thịt.
Có một ánh sáng ấm áp đến từ một căn nhà gần nhà ga.
Con đường ẩm ướt hoạt động như một tấm gương, phản chiếu một thế giới bị bóp méo và đảo ngược.
Tôi thấy nó đẹp hơn nhiều so với tất cả những đồ trang trí tầm thường khi vụng về hướng tới cái đẹp.
Xe buýt cuối cùng cũng đến, dù nó phải tới từ ba mươi phút trước.
Nhưng trước khi cánh cửa mở ra, tôi biết tôi không có thời gian để leo lên. Tôi miễn cưỡng nhìn theo cái xe buýt chậm rãi chạy đi.
Tôi nhìn lên bầu trời và thở dài một hơi màu trắng.
Tôi chắc chắn mình sẽ bị cảm lạnh trong thời tiết này, nhưng tôi thực sự không quan tâm lắm. Chẳng phải khi đó tôi sẽ có lý do chính đáng để nghỉ học sao?
Tôi nửa sẵn sàng để ở lại đây thêm năm giờ nữa và bị viêm phổi.
Nhưng khi tôi ngồi xuống băng ghế, tôi chợt nhận ra có ai đó đang chờ đợi trong vô vọng giống mình ở trạm xe buýt bên kia đường.
Tôi biết rõ cô gái ấy, mái tóc em dập dờn trong cơn bão. Vâng, đó là Tsugumi, người đã từ chối tôi vào mùa xuân năm thứ ba cấp hai.
"Tại sao?", là điều tôi nghĩ đến trước tiên. Trường cấp ba mà chúng tôi nhập học phải cách rất xa nhau.
Tôi tự hỏi có phải là do thỉnh thoảng em ấy có việc vặt hay công chuyện gì đó đã đưa em tới đây.
Tôi có lẽ nên hỏi em, nhưng tôi lại không thu đủ dũng khí để bắt chuyện.
Vào thời điểm đó, tôi vẫn còn một chút oán giận đối với Tsugumi. Em ấy đã không chấp nhận lòng tốt của tôi, vậy nên bây giờ tôi sẽ không trao nó cho em.
Vâng, một lý do ích kỷ. Nhưng nếu tôi không đổ lỗi cho người khác, tôi sẽ không thể sống với bản thân mình.
Nhưng bây giờ Tsugumi đang hiện hữu trước mặt tôi, tôi thấy một phần trong tôi đang vui mừng. Ít nhất thì tôi ý thức được điều đó.
Tôi đưa mắt nhìn Tsugumi một cách khiếm nhã, nhưng dường như em ấy không nhận ra điều đó. Có lẽ tôi thật không đáng lưu tâm đến nỗi em đã lãng quên tôi từ lâu.
Run rẩy trong cái lạnh, em ấy trông thật cô đơn.
Tôi cảm thấy rằng em ấy có thể sử dụng ai đó ấm áp bên cạnh.
Tất nhiên, đây chỉ là tôi đang mơ tưởng với những giả định sai lầm. Bởi khi tôi nghĩ "ai đó", dĩ nhiên tôi đang nói chính mình.
Nhưng tôi tự nhủ rằng đó là những gì em ấy nghĩ. Một dạng hiểu lầm chỉ để thoả mãn bản thân.
Cái ảo giác mà có thể ai đó cần tôi thực sự cảm thấy khá tốt.
Tôi đã thành công trong việc thuyết phục bản thân rằng "Này, sau tất cả, em ấy cũng cần mình bên cạnh."
Rốt cuộc, con người có thể sử dụng những hiểu lầm như thức ăn để tiếp tục sống.
Tôn giáo là một ví dụ tốt ... nah, đùa thôi. Không muốn làm cho ai nổi điên đâu.
Tôi đã mất rất nhiều hứng thú với cuộc sống, nhưng sau khi khuyến khích bởi sự hiểu lầm tốt đẹp của mình, tôi quyết tâm để lấy lại những ngày tháng hạnh phúc năm xưa.
Việc đầu tiên trong kế hoạch là học như điên để vào cùng một trường đại học với Tsugumi.
Thực sự thì cũng không phải tôi điên cuồng học tập. Thay vì nói tập trung vào học, nó giống như tôi đã ngừng tập trung vào bất cứ điều gì khác.
"Tập trung bằng cách loại bỏ," kiểu vậy? Nghe cũng khá xuôi tai. Tôi loại đi tất cả các lựa chọn mà không phải là học tập.
Đó chắc chắn là một phương pháp nguy hiểm. Nếu bạn làm sai cách, rất dễ dàng để khiến bản thân thành một người bất tài chẳng có gì để sống. Nhưng tôi đoán tôi đã trụ lại bằng cách nghe nhạc khi học.
Tôi chưa bao giờ tự coi mình là một fan hâm mộ âm nhạc trước đây. Tôi chỉ thực sự quan tâm đến John Lennon. Hầu hết là bởi vì trong cuộc đời đầu tiên, bất cứ khi nào bạn gái của tôi có thời gian rảnh, đó là loại nhạc em ấy sẽ nghe.
Kỳ lạ thay, những ký ức liên quan đến Lennon nổi bật hơn một chút so với những cái khác. Thì, tôi cho rằng âm nhạc của ông ta trường tồn với thời gian, nên có lẽ nó cũng không quá lạ.
Tôi từng một lần đọc trong một tạp chí rằng một bài hát hay, mặc dù nó không phù hợp với tâm trạng của bạn ở lần đần tiên, sẽ càng lắng sâu hơn khi bạn cứ nghe lại mãi.
Tôi thường chỉ nghe các bài hát karaoke điển hình. Nhưng vào năm cấp hai, tôi nghe "Yer Blues" trên radio, và ngay lập tức nhận ra John Lennon quen thuộc như thế nào.
Kể từ đó, tôi luôn bật Lennon trong khi học.
Khi cuối cùng cũng có một mục tiêu rõ ràng trong tâm trí, tôi nghiêm túc hơn trong chuyện bài vở.
Cho đến lúc đó, tôi từng kiểm tra đồng hồ năm mươi lần một tiết, với hy vọng nó sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng khoảnh khắc những bài giảng trở thành điều quan trọng đối với tôi, nó bắt đầu trôi qua trong chớp mắt.
Tôi học thuộc lòng ngay cả trên xe buýt và tàu hoả, và sau khi tôi có thói quen dành một khoảng thời gian cố định ở bàn học vào buổi tổi, tôi không còn những đêm không ngủ vì lo lắng về những điều vô nghĩa nữa.
Tôi từng dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những vấn đề không quan trọng, chắc chắn là vậy.
Bằng cách nhét một lượng thông tin vô cùng nhiều vào đầu tôi trong một thời gian ngắn, những ký ức cũ đã bị đẩy sang một bên, và giảm đi tầm quan trọng.
Năm cuối của tôi ở trường cấp bà thực ra cũng khá bình yên. Phần tôi nhớ nhất là những ngày cuối cùng, trước kỳ thi tuyển sinh vào đầu đông. Ký ức của việc giam mình học bài trong phòng.
Mùi cà phê tràn ngập căn phòng, và cái loa bên trái đang nhẹ nhàng chơi bài Strawberry Fields Forever. Bên phải là một chiếc đèn bàn nhỏ, thứ ánh sáng le lói duy nhất.
Phía sau bên phải ghế của tôi là cái lò sưởi, được điều chỉnh sao cho nó không thổi không khí nóng thẳng vào tôi.
Mỗi hai hoặc ba giờ, tôi sẽ khoác lên cái áo choàng, đi ra ngoài, và cảm nhận không khí mùa đông.
Nếu thời tiết tốt, tôi có thể thấy những vì sao. Một khi đã thoả mãn, tôi sẽ trở vào trong, sưởi ấm tay bên lò sưởi, và trở lại thế giới chỉ có mình tôi, sách giáo khoa và âm nhạc.
Thật sự thì không tệ chút nào. Nó còn mang lại chút cảm giác êm dịu và tự thoả mãn nữa.
Cuối cùng, tôi cải thiện trình độ học vấn của mình hết mức có thể.
Và thật kỳ diệu, tôi đậu vào trường đại học mà tôi đã học ở cuộc đời đầu tiên.
Đó là một cảm xúc tuyệt vời. Cuối cùng tôi đã lấy lại sự tự tin của mình. Tôi cảm giác như mình có thể làm bất cứ thứ gì.
Thật tốt. Đến đây thì đời vẫn đẹp sao.
Khi lễ khai giảng ở trường đại học kết thúc, tôi nhìn quanh tìm bạn gái cũ của tôi ... Tsugumi.
Và vâng, tôi tìm thấy em, nhưng đây là lúc mà những vấn đề nảy sinh.
Ba năm là thời gian quá dài để mọi thứ thay đổi. Vậy mà tôi từng nghĩ rằng mình đã sẵn sàng.
* 17 *
Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi vội vã đi đến lối vào hội trường, và đợi Tsugumi đi ngang qua.
Dĩ nhiên, tôi đã không kiểm tra kĩ càng để xem em ấy có thực sự đi đến cùng một trường đại học như trong cuộc đời đầu tiên của tôi hay không.
Nếu mọi thứ không xảy ra như cũ, có lẽ bởi Tsugumi và tôi đã không đến với nhau, có khả năng là em ấy sẽ học một trường khác.
Thậm chí có thể Tsugumi đã tìm được công việc vì lí do gì đó.
May mắn thay, chỉ có một lối ra. Vì vậy, nếu em ấy ở đó, xác suất để tôi không nhìn thấy em là rất nhỏ.
Thêm vào đó, tôi đã mài giũa giác quan của mình để phân biệt giữa Tsugumi và những người khác. Tôi không đùa đâu. Nếu bạn từng có một tình yêu mãnh liệt đối với ai đó khi bạn còn trẻ, bạn sẽ hiểu tôi muốn nói gì.
Các sinh viên mới, trong đó có tôi, nhìn thấy những người họ quen biết và khóc lên trong vui sướng khi nhận ra nhau.
Nó nhìn lố bịch với tôi, và có thể là tất cả mọi người khác. Nhưng tôi nghi ngờ là họ để bụng, họ đang có quá nhiều niềm vui.
Nói thực, tôi rất ghen tị. Không may, không có ai ở đây tôi quen, và nếu có tôi không nghĩ rằng tôi muốn nói chuyện với họ. Vì vậy tôi không có được những cuộc hội ngộ đầy cảm xúc kia.
Nhưng nếu tôi tìm được Tsugumi và gọi tên em, em ấy hét lên phấn khích khi thấy tôi như những cô gái khác, điều đó chắc chắn sẽ làm tôi hạnh phúc.
Chỉ ý tưởng đó thôi có lẽ là điều đã giúp tôi bước tiếp trong nửa năm qua.
Vào lúc này, tôi đã trở nên khá tiết kiệm. Kể từ cuộc đời tôi thiếu vắng niềm vui, bất cứ khi nào gặp được hạnh phúc nhỏ nhoi, tôi như suy ngẫm về nó và tận dụng nó hết mức có thể, như liếm mọi ngóc ngách của một que kem.
Tôi cắt tóc gọn gàng, mặc cà-vạt và thả lỏng cơ thể chuẩn bị cho cuộc hội ngộ với Tsugumi.
Và rồi điều gì tới cũng đã tới.
Tôi chỉ thấy một chút mái đầu của em trong đám đông, nhưng tôi chắc chắn. Đó là Tsugumi.
Tôi không chắc chắn nên nói gì với em, vì vậy tôi bắt đầu bằng cách đi lại.
Có một cơn đau kỳ lạ trong ngực tôi. Hơi thở của tôi trở nên bất thường. Một vài mét cảm giác như hàng trăm.
Khi tôi tới đủ gần để tự tin rằng em có thể nghe rõ giọng tôi, ngay lúc tôi chuẩn bị cất lên tiếng gọi, "Tsugumi!" -
Nhưng không có tiếng nói nào thoát khỏi miệng tôi.
Tôi cảm thấy thân nhiệt như chùng xuống.
* 18 *
Bạn gái cũ của tôi đang đi bộ, khoác tay với một chàng trai mà tôi không quen biết.
Và nếu chỉ có vậy, có lẽ tôi có thể xử lí được.
Ý tôi là, chúng tôi xa nhau trong ba năm. Và những gã khác chắc chắn sẽ không để một cô gái quyến rũ như vậy cô đơn.
Tôi thực sự không muốn nghĩ về thực tế đó, nhưng tôi nghĩ mình đã chuẩn bị cho nó.
Tsugumi có lẽ rất cô đơn. Vì vậy, ngay cả khi cô ấy tìm thấy ai đó để thay thế tôi, tôi không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cô ấy.
Nhưng khi chàng trai sóng bước bên Tsugumi, nhìn theo khía cạnh và lí do nào đi nữa, như một bản sao của tôi trong cuộc đời đầu tiên - vâng, đó là một câu chuyện khác.
Người đi cùng Tsugumi, chiều cao, hành động, giọng nói, lời nói, biểu cảm của anh ta, mọi thứ đều giống hệt với cái tôi-đầu-tiên.
Như tôi đã nói, những kỷ niệm của tôi về cuộc sống đầu tiên không chi tiết lắm, nhưng thằng kia hoàn toàn khớp với những đặc điểm như "nụ cười thân thiện" và "giọng nói ấm áp".
Từ "Doppelganger" hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng có một số vấn đề trong việc xem xét anh ta là doppelganger của tôi. Nói nào ngay, tôi khi đó và bây giờ đã trở nên khá khác biệt trong mọi khía cạnh.
Thật kỳ lạ, nếu bạn so sánh tôi với chàng trai đang đi cùng Tsugumi, người như đang bắt chước cuộc đời đầu tiên của tôi ... nó giống như tôi mới là đồ giả.
Nếu có một doppelganger ở đây, tôi cảm thấy hợp lý hơn khi cho rằng đó là tôi chứ không phải anh ta.
Khi đó tôi biết rằng mình đã thất bại. Nếu tôi có thể tái tạo chính xác cuộc đời đầu tiên của mình, tôi chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông trước mắt tôi.
Thật không có gì ngạc nhiên khi tôi không thể hẹn hò với Tsugumi.
Bởi vào lần thứ hai, tôi có một người thay thế.
Tôi đã không cảm thấy thù hận như vậy đối với ai trong một thời gian dài.
Cho đến lúc này, tôi không thể thực sự tập hợp đủ năng lượng để ghê tởm ai. Bởi vì để xem ai đó là một kẻ ác, bạn phải coi mình như một đại diện của công lý, phải không?
Tôi không thể làm điều đó. Tôi biết rõ hơn ai hết rằng ở vòng lặp thứ hai, tôi là một thằng vô dụng.
Nỗi oán giận nhất mà tôi từng mang trước đó là sự cay đắng mơ hồ mà tôi nhen nhóm đối với Tsugumi.
Nhưng lần này, lòng tôi tràn ngập lửa giận.
Tôi chỉ có thể đứng ngây ngốc, hét lên trong đầu rằng "Này, điều này không đúng! Đó là vị trí của TAO! "
Tôi có thể nói gì đây? Nếu Tsugumi chỉ đơn thuần là có bạn trai, tôi có thể sống với nó. Hơn nữa, tôi thậm chí có thể nghĩ rằng "Mình sẽ lấy lại cô ấy," nói với bản thân "Mình tốt hơn thằng kia!"
Bây giờ thì tôi đang cực kỳ sôi máu. Một trận chiến để lấy lại bạn tình định mệnh của tôi.
Nhưng đó không phải ai khác ngoài chính tôi đã mang Tsugimi đi ... Được rồi, ừm, có lẽ đây không phải là cách diễn đạt đúng cho lắm.
Về cơ bản thì, một người đảm nhiệm vị trí mà tôi từng có trong cuộc đời đầu tiên của mình, và lớn lên giống hệt như tôi ngày đó, có vẻ đang làm bạn trai của Tsugumi.
Nên em ấy đã chọn hắn như "một tôi hoàn hảo hơn."
Vậy nên giờ tôi phải hỏi một điều.
"Liệu tôi có thể đánh bại chính mình?"
Nếu tôi đang cạnh tranh với một loại đàn ông khác, tôi có thể dùng những ưu điểm của mình để lấy lợi thế.
Và tôi có thể chắc chắn Tsugumi sẽ đổ vì những điểm đó. Những gì bạn tìm kiếm trong “nửa kia” sẽ không thay đổi dễ dàng đến thế.
Nhưng cạnh tranh với người mà hoàn toàn giống y như tôi? Tôi không biết mình có thể giành chiến thắng như thế nào.
Bởi tôi phải thừa nhận rằng, hắn tốt hơn tôi ở mọi khía cạnh.
* 20 *
Và vì thế tôi một lần nữa đánh mất bản thân.
Những tháng tiếp theo tràn ngập những bất ngờ. Vì cái-tôi-kia tái tạo hoàn hảo những trải nghiệm năm tháng đại học của tôi, hết sự kiện này đến sự kiện khác.
Thông thường tôi muốn kể chi tiết hơn về tất cả những cái đó, nhưng lần này tôi sẽ chỉ nêu tóm tắt. Bởi tôi sẽ chỉ thêm chán nản nếu giải thích tất cả từ đầu đến cuối.
Trong thời gian ngắn, hắn trở thành một nhân vật nổi bật trong ngành của mình, được rất nhiều người kính trọng và thân mật với rất nhiều cô gái - tuy nhiên, hắn vẫn chỉ trung thành với Tsugumi.
Ồ, như một người quan sát, tôi không thể không nhận ra rằng tôi đã có bao nhiêu hạnh phúc trong cuộc đời đầu tiên. Một lần nữa. Tuy nhiên, hắn không hề bất mãn, hắn tử tế với tất cả mọi người.
Tôi ghét phải thừa nhận nó, nhưng hắn và Tsugumi sóng bước bên nhau chắc chắn sẽ vẽ nên một bức tranh đẹp. Họ như một câu chuyện cổ tích có thật, bạn có thể nói vậy.
Họ rất rực rỡ, tôi cảm thấy như mình thậm chí còn không nằm trong cùng đẳng cấp. Tất nhiên, họ là một cặp thân thiện, và nếu tôi cho thấy bất cứ ý muốn làm bạn nào với họ, họ sẽ sẵn sàng chấp nhận nó.
Nhưng đó không phải là điều tôi muốn.
Cũng thật lạ khi nghĩ rằng ngay cả người có vẻ là hoàn hảo này cũng có thể kết thúc như tôi chỉ với một sai lầm nhỏ.
Nếu hắn có cơ hội sống lại cuộc đời mình, thì cơ hội để hắn “tiêu tùng” giống tôi không phải là bằng không.
Khi bạn nhìn nó theo cách đó, có lẽ không có nhiều người tốt và xấu vì chỉ có những môi trường tốt và xấu mà con người lớn lên.
Ít nhất thì di truyền dường như không có nhiều ảnh hưởng đến tôi.
* 21 *
Khoảng cuối tháng mười năm sau, có cái gì đó bật lên trong đầu tôi.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi sống trong một căn hộ gần đại học. Và đến lúc này, tôi gần như trở thành một tên hikikomori.
Tôi ít khi đến trường, không có công việc bán thời gian hay gì, không gặp gỡ ai, không ăn uống đầy đủ, rượu bia cả ngày, và ngủ suốt quãng thời gian còn lại.
Tôi thậm chí còn không bật TV hay đài phát thanh, và tôi cũng không đọc tin tức. Tôi tự tách mình khỏi thế giới bên ngoài.
Ngoài việc đi đến cửa hàng tiện lợi để mua bia, thuốc lá, và thức ăn vặt, tôi hầu như không đi ra ngoài.
Tất cả tin trong hộp thư điện thoại di động của tôi đều là của tổng đài về tìm việc làm thêm hay các bản tin tức. Không có tên của một con người nào.
Kể từ khi tôi phát hiện ra "người thay thế" của tôi có tồn tại, tôi phải so sánh mình với hắn bất cứ khi nào tôi làm điều gì.
Tôi trở nên rất ý thức về việc y sẽ làm mọi việc tốt hơn thế nào.
Nhờ đó, ngay cả những điều hoàn toàn bình thường trước kia trở nên không thể chịu đựng nổi.
Ví dụ, tôi không bao giờ có vấn đề gì khi không tham dự lớp học ở trường cấp ba, nhưng khi tôi nhìn thấy Tsugumi và người thay thế của tôi - hình như tên hắn là Tokiwa – đến lớp hầu như mỗi ngày, nó khiến tôi cảm thấy cô đơn trong vô vọng.
Kể từ đó, mỗi ngày tôi đến và đi học một mình, lòng tôi tràn ngập sự trống rỗng khi nghĩ đến việc Tsugumi không ở đó bên cạnh tôi như thế nào.
Và điều này dần dần bắt đầu xảy ra vào mỗi khoảnh khắc mà tôi tỉnh táo.
Khi tôi ăn một mình. Khi tôi xem TV một mình. Khi tôi nằm trên giường một mình. Khi tôi đi mua sắm một mình.
Tôi biết Tsugumi không ở bên mọi lúc, và tôi bị tác động mạnh bởi cảm giác mất mát.
Khi tôi đi dạo quanh phố phường và thấy các cặp đôi ở trường cấp ba hay kiểu đó, tôi như bị á khẩu.
Tsugumi và Tokiwa đã luôn hẹn hò trong bộ đồng phục như thế, tôi nghĩ. Tôi không thể bỏ nó ra khỏi đầu.
Vào những ngày họ ở lại muộn vì việc câu lạc bộ họ sẽ cùng nhau đạp xe đạp về, vào những ngày mưa họ sẽ cùng nhau chia sẻ chiếc ô, vào những ngày tuyết rơi họ sẽ nắm chặt tay nhau để giữ ấm.
Quá dễ dàng để tôi có thể tưởng tượng.
Và có khi lúc tôi nhìn thấy Tsugumi đang chờ xe buýt vào ngày hôm đó, em ấy đang đợi Tokiwa.
Tôi biết những điều hạnh phúc mà Tsugumi có thể đem đến cho tôi, và có lẽ tôi biết tôi có thể làm em ấy vui vẻ đến thế nào.
Và vì vậy tôi thấy thật trống rỗng.
Tôi bị tổn thương nặng nề. Bất hạnh thay, tất cả những gì tôi làm để an ủi bản thân – ngắm nhìn phong cảnh đẹp, nếm những món ăn ngon, xem những bộ phim đầy cảm xúc – đều có tác dụng ngược lại.
Nó chỉ nhắc nhở thêm cho tôi rằng tôi không có ai để cùng nhau chia sẻ những điều kỳ diệu.
Tôi bỏ cuộc. Không có điều gì tôi có thể làm nữa. Tôi đang rất gần với việc hoá điên.
Đó là lý do tại sao tôi cách biệt bản thân với thế giới bên ngoài, và làm tê liệt bộ não bằng rượu và thuốc lá. Chúng có lẽ là một trong số những phát minh tuyệt nhất của loài người.
* 22 *
Đó là ngày diễn ra lễ hội ở trường đại học, nhưng tôi thậm chí còn không có ý muốn rời khỏi nhà. Làm như tôi ở trong các câu lạc bộ nào, hay có ai đó cùng đi để dạo quanh các gian hàng vậy.
Tôi biết nó chỉ làm cho tôi cảm thấy đau khổ hơn, đương nhiên.
Nhưng, hẳn nhiên, tôi càng thêm đau khổ vào ngày hôm đó mặc dù tôi đã quyết định không đi.
Bởi xui thay, tôi nhớ ngày hôm nay diễn ra như thế nào trong cuộc đời đầu tiên.
Một ký ức khốn nạn, khi nó hiện lên thật đến từng chi tiết ...
Vâng, đúng ra tôi không nên trông mong gì, vì nó là một ký ức quan trọng.
Tôi-trước-kia và Tsugumi hiếm khi rời nhau sau tuổi mười lăm, và sẽ ôm, hôn nhau mọi lúc, ngay cả khi mọi người đang nhìn chúng tôi.
Nhưng hơi kỳ lạ là có một ranh giới quan trọng mà chúng tôi do dự khi vượt qua.
Tại sao? Ừm thì, chúng tôi rất thân mật. Và tin tưởng rằng tình cảm của dành cho nhau sẽ mãi như cũ, vậy nên không cần phải vội vã.
Vì vậy, bọn tôi đã kiềm chế lâu nhất có thể. Chúng tôi cố gắng đẩy những mong đợi của mình sang một bên ... trong một khoảng thời gian.
Cho đến ngày diễn ra lễ hội đó, khi lằn ranh cuối cùng còn lại được vượt qua.
Phải, đúng thế ... đêm đó, Tsugumi và Tokiwa đã vượt qua ranh giới đó.
Tôi cảm thấy như đang giận dữ chính bản thân mình. Hơn bao giờ hết, tôi giận điên lên đến nỗi đánh mất lý trí; tôi muốn đập phá mọi thứ, và sự khát máu đó suýt chút nữa đã thôi thúc tôi đi ra ngoài và tìm Tsugumi.
Nhưng hành động mà tôi thực sự chọn là hoàn toàn ngược lại. Và vì sao tôi làm vậy, chính tôi cũng không biết.
Tôi trốn bên dưới bàn. Phải, như trong một cuộc diễn tập hoả hoạn. Và tôi bắt đầu nức nở. Trong hàng giờ đồng hồ, cứ như một đứa trẻ.
Mặc dù tôi vẫn còn bực bội. Mặc dù tôi vẫn nhìn thằng kia như kẻ thù không đội trời chung của mình.
Nhưng một khi bạn tuyệt vọng, mọi chuyện đều chấm dứt. Bởi ít nhất khi đó ta đã một phần chấp nhận rằng tất cả đều vô giá trị.
* 23 *
Phòng tôi đã tối hẳn đi tự lúc nào. Tôi nghe thấy tiếng ríu rít của những chú dế bên ngoài cửa sổ.
Tôi đã bình tâm trở lại. Và tôi cảm thấy một ngọn lửa nhỏ thắp sáng trong trái tim mình.
Kỳ lạ thay, tôi rất bình tĩnh.
Tôi đồng ý với thực tế rằng tôi không phải là chàng trai xứng đáng cho Tsugumi, và tôi không bao giờ có thể đánh bại Tokiwa.
Vậy thì tôi phải làm gì?, tôi tự hỏi. Điều đó quá dễ, tôi trả lời.
"Chỉ cần loại bỏ bản sao của tôi."
Tôi sẵn sàng chấp nhận câu trả lời này mà tôi nghĩ ra.
Sẽ không nói rằng tôi lúc đó đang trong trạng thái tỉnh táo nhất, không.
Vì tóm lại thì, tôi đang cân nhắc việc giết Tokiwa, người đàn ông đang chiếm vị trị của tôi.
Sau đó, tất nhiên, Tsugumi sẽ lại cô đơn và tìm đến tôi, người tốt nhất còn lại.
Cho dù bạn nhìn nó thế nào đi chăng nữa, việc này cũng không thực sự sáng suốt, và thậm chí nếu tôi thành công trong việc giết Tokiwa, rất khó để nói rằng nó sẽ giải quyết tận gốc mọi thứ.
Thực tế, nếu Tokiwa chết vào thời điểm này trong mối quan hệ của họ thì rất có thể Tsugumi sẽ tôn sùng hắn và không bận tâm đi tìm một chàng trai khác.
Nhưng bất kể gì đi nữa, vào giây phút đó, tôi đã rất nghiêm túc. Tôi thậm chí còn ích kỷ nghĩ rằng "Điều này cũng vì Tsugumi mà thôi." Mặc dù rõ ràng cô ấy sẽ hạnh phúc hơn với thực tại.
Những người bị ép vào bước đường cùng thực sự không có xu hướng suy nghĩ tích cực. Thế giới quan của họ quá hẹp.
Nói chung, tôi phải thừa nhận rằng cái tôi-thứ-hai của mình là một thằng hoàn toàn ngu ngốc và hết thuốc chữa.
Tùy thuộc vào cách bạn nhìn vào nó, tuổi tinh thần của tôi có thể được coi là hai mươi-chín: hai mươi năm cuộc đời cộng với chín giây.
Nhưng theo như những gì tôi có thể nói, có vẻ như tâm trí của tôi đã không trưởng thành hơn cái tuổi hai mươi là bao nhiêu.
Tôi nghĩ là tôi đang trải qua hiện tượng "rùa và thỏ" có xu hướng xảy ra với những đứa trẻ sớm phát triển.
Ừm, giờ thì ... Tuy hơi dài, nhưng tất cả điều trên ít nhiều cũng là phần mở đầu.
Thật sự mà nói, những gì quan trọng nhất trong cuộc hành trình của tôi trở lại tuổi hai mươi là vài tháng cuối cùng.
Thế nên từ đây trở đi, tôi sẽ bắt đầu giải thích mọi việc kỹ càng hơn.
* 24 *
Vâng - đó là cách mà Chiến Dịch Lấy Lại Bạn Gái Của Tôi bắt đầu.
Hay nói thẳng ra là, kế hoạch để giết chết doppelganger của tôi.
Bây giờ thì, nếu tôi bị bắt sau khi giết Tokiwa, tất cả công sức sẽ đổ sông đổ bể.
Để đảm bảo vụ giết người này là một tội ác hoàn hảo, trước tiên tôi bắt đầu theo dõi hắn.
Tôi theo đuôi hắn ngày qua ngày, với niềm tin rằng thời điểm hoàn hảo cho tôi để thực sự kết liễu hắn sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó.
Phương pháp tôi ao ước là đẩy hắn từ nơi nào đó trên cao, khiến cho sự việc trông như một tai nạn.
Phải, tôi tìm kiếm một cái chết tự nhiên đến nỗi trong một vài năm tiếp theo, thậm chí tôi – người gây ra sự việc - cũng sẽ nghĩ rằng "Đó là một tai nạn, phải không?"
Hẳn nhiên, bạn luôn nghe về những người phạm pháp bị bắt vì một chút sẩy chân.
Nhưng điều tôi nghĩ là, nó không xảy ra vì họ đã hạ thấp cảnh giác. Nó xảy ra bởi vì người đó thực sự nghĩ rằng "Tôi nên bị bắt."
Ý nghĩ tội lỗi đó bào mòn họ cho đến khi họ cảm thấy "mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu tôi bị bắt", và điều đó dẫn đến sự sơ sẩy.
Vậy nên như tôi đã nói, thật lý tưởng khi tôi chọn cái phương pháp làm suy yếu cái cảm giác rằng "Tôi đã giết hắn ta" để giữ cho điều đó không xảy ra.
Và ít nhất thì khi nói đến tôi-trước-kia, tôi thích thả hồn theo gió và ngắm phong cảnh trên những cây cầu, bục ngắm cảnh, mái nhà, tất cả các loại nơi trên cao.
Thế nên, bạn biết đấy, nếu hắn đang ở trên một cầu mà không ai xung quanh và không có lan can, đang nhìn chằm chằm về phía trước, tôi có thể lẻn lên và nắm lấy chân hắn, sau đó đẩy y ngã xuống .
Tôi không biết loại thiết bị nào mà cảnh sát được trang bị hiện nay, nhưng thậm chí nếu có cơ may nào họ nhận thấy bất cứ thứ gì không tự nhiên về thi thể của hắn, chừng nào không có một sợi tóc, sợi vải từ quần áo của tôi, hoặc dấu vân tay mà có thể được tìm thấy trên thi thể, tôi nghĩ là tôi sẽ ổn thôi.
Tất cả những gì tôi phải làm là kiên nhẫn chờ đợi một khoảnh khắc may mắn. Tôi không thể tạo ra cơ hội này, tôi phải chờ đợi nó.
Không nghi ngờ gì nữa, tôi không phải là kiểu người lắm mưu nhiều mẹo đến nỗi có thể lừa dối cảnh sát. Dù cho tôi cố gắng giữ bí mật như thế nào, việc tôi phạm phải sai lầm nào đó là không thể tránh khỏi.
Vì vậy, tôi phải dựa vào may mắn.
Và may thay, tôi có rất nhiều thời gian. Nếu điều này xảy ra trước ngày lễ hội, tôi có thể đã thiếu kiên nhẫn hơn một chút.
Thậm chí tôi có thể đã giết Tokiwa trước khi hắn ta vượt qua cái ranh giới cuối cùng đó. Mèn ơi, tôi thực sự vui vì nó không đến mức đó.
Theo đuôi hắn không đặc biệt khó cho lắm. Vì Tokiwa cực kỳ giống so với tôi-trước-kia, tôi có thể dễ dàng đoán được hành động của y.
Tôi cá là hắn sẽ đến đây tiếp theo, có lẽ hắn ta sẽ sớm rời khỏi đó - tôi nhận ra những điều trên rõ như ban ngày.
Và thực sự, bạn sẽ không nhận thấy bạn đang bị theo đuôi nếu bạn không phải là người hay nhìn về phía sau mình.
Giờ thì khi bạn nghe tôi nói về việc "theo đuôi" mục tiêu của mình, bạn có thể tưởng tượng ra việc này diễn ra như một câu chuyện trinh thám đẫm máu. À thì, tôi sẽ phải khiến bạn thất vọng ở điểm này.
Trong thực tế, nó chỉ toàn sự nhàm chán và bất tiện. Ngay cả khi mục tiêu của tôi có một số bí mật lớn mà hắn đang giấu, y vẫn chỉ là một sinh viên.
Thêm vào đó, những lần tôi có thể theo dõi y trong sự an toàn bị hạn chế. Vì vậy, công việc chính của tôi chỉ là ... chờ đợi.
Chủ yếu thì, chờ Tokiwa đi ngang qua và ổn định ở đâu đó. Rõ ràng là hắn sẽ nghi ngờ nếu trông thấy tôi.
Tôi từng có một công việc bán thời gian là đếm số người lên và xuống tàu hoả, và điều đó cảm thấy còn đáng giá hơn việc này.
Điều buồn cười là, dù sao, tôi ra ngoài thường xuyên hơn vì mục tiêu theo đuôi Tokiwa, điều mà rốt cuộc lại sớm giúp chữa khỏi căn bệnh hikikomori của tôi.
Tất nhiên, có lẽ từ đầu căn bệnh của tôi nó không nghiêm trọng đến thế.
Trớ trêu thay, tính cách của tôi tươi sáng hơn một chút sau khi lên ý tưởng về vụ giết người.
Tôi đi đến cửa hàng quần áo cũ để thay quần áo giúp cho việc rình rập, tôi nghiên cứu những kỹ thuật theo dõi từ sách báo và internet, tôi ghi nhớ bản đồ thành phố ...
Tất cả đều chỉ là những thứ nhỏ nhặt, nhưng có lẽ nó có ảnh hưởng tốt đến bộ não của tôi.
Trước đây thì cũng không có nhiều sự kích thích đến với nó lắm, nhưng giờ thì nó đã bắt đầu có những sự tập luyện tốt với tất cả những thông tin đó.
Tôi cho rằng thật tốt khi có một ý tưởng rõ ràng về những gì mình muốn làm. Ngay cả khi mục tiêu của tôi là giết người, ít nhất tôi cũng đang làm việc hướng tới một thứ gì đó – và nó có hiệu quả tích cực.
Vẻ mặt của tôi cũng bắt đầu dần dần được cải thiện. Tôi ít khi nhìn vào gương sau khi lên đại học, vì vậy tôi đã không nhận thấy sự thay đổi này.
Nhưng khi em gái tôi chỉ ra, và tôi nhìn thật kĩ lại trong gương và nhận thấy đúng là mình trông có vẻ tươi tắn hơn ...
À, đúng rồi. Tôi đã hoàn toàn quên nói về em gái mình. Đáng lẽ tôi nên kể về nó lên sớm hơn.
Đứa em bé bỏng của tôi cũng trải qua những thay đổi mạnh mẽ y như tôi vậy.
Nhìn theo một góc độ nào đó, tôi đã khiến em ấy phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ ai khác.
* 25 *
Những kí ức về em gái tôi thậm chí còn rõ ràng hơn so với về người bạn gái. Em ấy đóng một vai trò khá quan trọng đối với tôi-trước-kia.
Ở lần đầu tiên, em ấy là một cô gái sống động đến đáng sợ. Em yêu ánh nắng mặt trời và tập thể dục nhiều hơn bất cứ điều gì khác, và có thể tắm nắng suốt năm.
Cứ như một quả bóng lớn tràn đầy năng lượng vậy. Và chỉ đơn thuần có em ấy xung quanh làm tôi cảm thấy lạc quan hơn về bản thân mình.
Tôi sẽ không nói hình tượng của em toàn là "nữ tính"; có thể là do nó đã không chú ý nhiều đến lượng calo nhận vào.
Tuy nhiên, em ấy luôn nở nụ cười trên môi và không một chút quan tâm đến những lời đàm tiếu, nên các chàng trai thích nó. Bạn bè tôi luôn yêu cầu tôi "giới thiệu họ."
Tuy nhiên, khi nói tới lần thứ hai thì ... Em tôi trở thành một đứa em u tối, nhợt nhạt, người thích đọc sách và bóng tối, và không có bất kỳ sự lịch thiệp nào.
Nó có vẻ như một trò đùa cho bất cứ ai biết về lần đầu tiên. Sự khác biệt hoàn toàn giữa chúng thậm chí còn lớn hơn trường hợp của chính tôi.
Và tôi nghĩ đó là lỗi do tôi mà em gái tôi thay đổi theo cách này.
Với người anh bỏ học và nói chung là có biểu hiện hành vi tệ hại, không có gì đáng ngạc nhiên khi điều đó sẽ ảnh hưởng đến đứa em, người nhỏ tuổi hơn.
Có lẽ em gái tôi, khi nhìn người anh trai rời khỏi nhà với khuôn mặt như cá chết và trở về nhà chỉ để cuộn tròn trong phòng, đã mất tất cả hy vọng vào tương lai.
Với đôi anh trai và em gái ảm đạm như vậy, toàn bộ ngôi nhà của chúng tôi đều thức muộn vào mỗi đêm.
Thật là khủng khiếp. Không ai mỉm cười cả. Chỉ có thanh âm của tiếng cười lạnh lùng, giả tạo từ cái TV.
Cha mẹ chúng tôi mất niềm tin vào kỹ năng nuôi dạy con cái của họ, vào ngay cả gen của mình khi họ nhìn thấy bọn tôi.
Họ là những người tuyệt vời, tôi biết rằng nó có vẻ lạ khi nói vậy mặc dù là con trai của họ.
Nhưng với người con trai trông giống như sắp tận thế tới nơi, và đứa con gái luôn đọc và bị mắc kẹt trong cái kén của mình, không đời nào mà chỉ mình họ có thể tươi tắn và vui vẻ được.
Chính những điều đó làm thay đổi con người ta. Mẹ coi tôi như một sai lầm và có những kỳ vọng lớn đối với em gái tôi, thuê cho em ấy gia sư riêng và tất cả những thứ khác điều mà góp phần gây áp lực cho nó.
"Bây giờ đừng hòng thất bại," cảm giác bà như muốn nói vậy. Đó là một gánh nặng cho em gái tôi, hẳn nhiên, và mỗi khi tôi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy như toàn bộ sự tồn tại của mình đã bị chối bỏ.
Còn cha tôi? Dường như ông quyết định từ bỏ hoàn toàn gia đình. Ông tìm đến thế giới riêng của mình, và bắt đầu đua xe máy.
Tôi không quan tâm lắm, và thật ra tôi nghĩ đó cũng là một sở thích tốt. Nhưng ông ấy hầu như không về nhà trong những ngày nghỉ, và ông không quan tâm lắm đến việc đi mua sắm cùng mẹ tôi.
Thật đáng sợ khi được chứng kiến. Những cuộc đấu khẩu nổ ra mỗi sáng thứ bảy. Không ai có thể ngăn cản họ.
Khi tôi mười bảy tuổi, cha tôi gặp phải một tai nạn khá nghiêm trọng. Ông phải nhập viện trong một tháng, vì thế căn nhà yên ắng đến bất thường.
Nhưng ngày cha được xuất viện, bố mẹ tôi có một cuộc tranh cãi lớn, và ít nhiều đã ngừng nói chuyện với nhau sau đó.
Và tôi phải nói tất cả là lỗi do tôi.
Khi tôi thay đổi, nó đã thay đổi em gái tôi, và bọn tôi thay đổi dẫn tới việc cha mẹ chúng tôi cũng thay đổi. Không có lý do gì để hai người họ gây nhau cả.
Nhưng nói với họ điều đó sẽ không khiến họ quay lại với nhau. Họ sẽ chỉ nghĩ ngay rằng đứa con ngốc của họ đã mất trí.
Có vẻ như ta đã hơi lạc đề sang bố mẹ tôi, nhưng tôi nói điều này là về em gái tôi, nhỉ?
Đúng vậy, à thì. Tôi và em gái tôi từng thân nhau đến đáng ngạc nhiên. Nhưng ở vòng hai, chúng tôi thậm chí còn không nhìn nhau, chứ chưa nói tới trò chuyện.
Tôi tự hỏi có phải do em gái ghét tôi. Trong những dịp hiếm hoi mà nó mở miệng, thì đó thường là một lời xúc phạm.
Kiểu như "khuôn mặt anh nhìn như cít" hay "tóc anh quá dài." Toàn là những lời thô lỗ để nói với một người anh, tôi nghĩ.
Dù sao thì, em ấy trông còn tệ hơn tôi, và nó còn không thèm chải chuốt mái tóc của chính mình.
Thực sự thì cũng khá là buồn. Tôi tưởng tượng rằng cảm giác của một người cha bị ghét bởi con gái mình có thể cũng giống y như vậy.
Nhưng điều đó cũng không ngạc nhiên mấy, tôi nghĩ. Tôi là một loại người hoàn toàn đáng khinh.
* 26 *
Nhưng một đêm, khoảng một tháng sau khi tôi hăng hái bắt đầu lên kế hoạch giết doppelganger của tôi và theo dõi Tokiwa, em gái tôi một mình tới căn hộ của tôi.
Phải, chính là đứa em gái lẽ ra nên ghét tôi.
Những bông tuyết đầu tiên của mùa vừa mới bắt đầu rơi vào ngày hôm đó. Không lâu sau khi ra khỏi bồn tắm, tôi cảm thấy khá lạnh, vì vậy tôi bật lò sưởi lần đầu tiên vào mùa đông.
Sau khi bị lãng quên hàng tháng trời, nó thổi ra cả đống bụi trong vài phút sau khi bật.
Sau đó, dòng không khí ấm áp bắt đầu dần dần tràn tới, và mùi hương ngọt ngào của đèn dầu lan toả khắp căn phòng.
Khi tôi cuộn mình trước lò sưởi để sưởi ẩm, tiếng chuông cửa reo. Tôi nhìn đồng hồ: chín giờ tối.
Ai có thể đến vào lúc này? Tôi không có bạn bè nào muốn ghé thăm tôi – nên có thể ai đó đã nhầm phòng?
Tiếng chuông cửa lại reo lên một lần nữa. Thông thường, tôi sẽ bỏ qua nó, nhưng tôi cảm thấy có gì đó hơi lạ vào ngày hôm đó.
Tôi sửa sang lại mình trước gương, vội vã bước ra và mở cửa.
Có lẽ tôi chỉ mong muốn gặp ai đó. Không thành vấn đề nếu đó chỉ là một hiểu nhầm hay gì; chỉ cần có ai đó trước cửa cũng làm tôi hạnh phúc.
Thế nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ chỉ trao đổi một vài từ trước khi họ rời đi.
Nhưng không, đó là em gái tôi trước cửa.
Tôi bối rối. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là một chuyện xấu đã xảy ra với một ai đó ở nhà.
Giống như cha chúng tôi qua đời trong một tai nạn xe đạp, hoặc mẹ chúng tôi quay trở về nhà. Và em ấy đến để thông báo tôi.
Khi sống một cuộc sống không có điều gì tốt đẹp trong một thời gian dài, bạn sẽ bắt đầu nghĩ rằng bạn sẽ luôn nhận được tin xấu.
Em gái của tôi, chỉ trong bộ đồng phục với một cái áo cardigan khoác ngoài, thở ra một hơi lạnh buốt và nói, không nhìn thẳng vào tôi.
"Hãy để em ở lại đây một thời gian."
Tôi hỏi em ấy liệu có chuyện gì xảy ra ở nhà thì nó chỉ đáp "Không có gì cả" qua vai khi em ấy xông vào căn hộ.
Em ấy nhăn mặt khi bắt gặp hỗn hợp mùi hôi từ tất cả các chai và lon rỗng, quần áo chưa giặt, và thuốc lá, và bắt đầu mở tất cả cửa sổ mà tôi đã đóng để giữ cho căn hộ ấm cúng.
Thực tế rằng nó đang dọn dẹp mọi thứ xung quanh thể hiện rõ ý định sẽ ở lại đây một thời gian.
Tôi biết rằng không giống như em-gái-trước-kia của mình, em ấy không phải là kiểu cần sự giúp đỡ của anh trai để chăm sóc bản thân.
Tôi chắc chắn chiếc túi Boston lớn mà nó mang trên vai được đóng gói với những bộ quần áo để thay và tương tự vậy.
Trước hết, tôi chuẩn bị cho em gái mình một cái gì đó ấm nóng để uống, biết là nó đã trải qua cái lạnh thấu xương.
Trong khi nó sắp xếp lại đống quần áo tôi thảy bừa bãi quanh phòng, tôi đổ đầy một cái cốc với nước nóng và khuấy nó với rất nhiều bột cacao. Em ấy cực thích đồ uống ngọt như vậy.
Em ấy lấy ca cao nóng từ tôi bằng cả hai tay và từ từ nhâm nhi nó. Khi tôi theo dõi, tôi nghĩ về những gì để nói tiếp theo. Còn nó thì ngó vào cái cốc.
Thật lòng mà nói, tôi không thực sự muốn biết tại sao em tôi lại đến. Vì chắc chắn nó sẽ là một cuộc trò chuyện mệt mỏi.
Một số người có thể coi đó dù sao cũng là nghĩa vụ của anh trai khi phải lắng nghe, nhưng tôi không có tâm trạng để hoàn thành trách nhiệm đó.
Tôi quá bận rộn suy nghĩ về những gánh nặng của riêng tôi nên tôi hoàn toàn không có mong muốn chõ mũi vào chuyện của người khác.
Em gái tôi có lẽ đang trông đợi tôi sẽ hỏi chuyện vì sao nó phải dọn tới. Em ấy hình như không hài lòng với việc tôi không hỏi thăm ít nhất một câu.
Mắt chúng tôi gặp nhau. Mắt nó nói: "Thôi nào, hỏi em cái gì đi."
Không thể chịu được sức ép, tôi miễn cưỡng hỏi.
"Honoka, mày vẫn chưa vào kỳ nghỉ đông, đúng không?"
"Phải. Nhưng em không muốn ở trong căn nhà đó," em ấy đáp.
À ha. Nói cách khác, mày đang chạy trốn khỏi nhà, tôi nghĩ - nhưng tôi không nói ra. Tôi có cảm giác nói như vậy sẽ chỉ làm nó tức giận mà thôi.
Em-gái-ở-lần-thứ-hai của tôi thực sự ghét khi bị miêu tả bởi những cụm từ ngu ngốc như vậy
Nhưng cũng khá ngạc nhiên. Đó không phải là điều tôi cho rằng em ấy sẽ làm.
Ngay cả khi mọi thứ không hạnh phúc ở nhà, em ấy dường như không phải là kiểu sẽ làm điều gì đó vô nghĩa như chạy trốn.
Chỉ tự cách li mình khỏi những điều xấu, sau đó chờ đợi mọi thứ qua đi - đó không phải là em gái tôi.
Một điều thực sự tồi tệ đã xảy ra, tôi lo lắng nghĩ, sau đó nhanh chóng bỏ nó ra khỏi đầu.
Không liên quan gì đến mình cả, tôi tự nhủ.
Tất nhiên, đó không phải là sự thật, nhưng tôi đang bận rộn những rắc rối của riêng mình.
"Dù sao thì, mày đến đây bằng cách nào?", Tôi hỏi. Em ấy đáp như mọi khi, "Điều đó có quan trọng?”
Nó nói cũng đúng. Thực sự chẳng quan trọng tí nào. Tôi chỉ hỏi vậy để tránh đi vào ngọn nguồn của vấn đề.
“Phòng quá bẩn," nó nói khi nhìn quanh. Em ấy là một chuyên gia trong việc đánh giá anh trai. "Và khiếu thẩm mỹ của anh thật tệ."
"Rời đi nếu mày không thích nó." Tôi cũng trả lời như thường lệ.
"Em không nói thế."
"Vậy nó bẩn thỉu và khiếu thẩm mỹ của tao thì tệ, nhưng mày không ghét nó?"
"Phải. Hôi hám, dơ bẩn, xấu xí, nhưng em không nói em ghét nó. "
Em gái trước kia của tôi sẽ dọn sạch phòng mà không nói một câu và nấu một số thức ăn ngon cho cả hai.
Nhưng đứa em này của tôi có lẽ không thực sự muốn đến chỗ tôi. Giống như tôi, có lẽ em ấy không có nhiều bạn, vì vậy nơi này là lựa chọn duy nhất để nó chạy trốn đến.
Kỳ nghỉ đông vẫn chưa bắt đầu, vì vậy tôi nghĩ em ấy sẽ không ở lại đây lâu. Mặc dù vậy, nó quả là một nỗi phiền toái và tôi tự hỏi liệu tôi có thể khiến nó rời đi sớm hơn chút nào hay không.
Nhưng tôi không có can đảm để khắt khe với nó. Vào lần thứ hai, tôi là một kẻ hèn nhát đến cùng cực.
Và em gái lần-thứ-hai của tôi thì cũng khá đáng sợ. Cứ như luôn có một cơn giận sắc bén và âm ỉ bên trong nó vậy.
Giống như một trái bóng bay mà tôi phải thật cẩn thận để không làm chọc thủng, và nó làm cho dạ dày tôi quặn lại.
Tôi bất lực trong việc ngăn chặn em gái mình xáo trộn mọi thứ trong căn hộ, vì vậy tôi lấy một cái futon ra khỏi tủ quần áo cho nó.
Ngay lúc đó, nó bước ra khỏi bồn tắm, mặc đồ ngủ vào, và sấy tóc. Khi nhìn thấy futon và giường, em ấy không ngần ngại chọn cái giường sau hai giây.
Có vẻ như em ấy đã tin chắc đây là phòng mình.
Tôi miễn cưỡng chui vào futon và hỏi, "Mày định ở lại đây bao lâu?"
"Em không biết," nó nói và kéo chăn lên.
Và như vậy chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau, theo một cách rất gượng ép.
* 27 *
Vào khoảng tám giờ sáng hôm sau, em tôi lay tôi dậy.
Khi chúng ta đang nói về tôi, tôi đã hoàn toàn quên mất em gái tôi trong khi tôi ngủ. Có người sẽ nghĩ rằng tôi ắt là phải giật mình khi nhìn thấy một cô gái trong phòng, nhưng ngạc nhiên thay tôi không như vậy.
Với một cái đầu mơ màng, tôi nhớ lại lý do vì sao em gái tôi ở đây.
Trước khi đôi mắt ngái ngủ của tôi mở ra được một phần ba, em gái tôi lên tiếng: "Đưa em đến thư viện."
Sau một khoảng dừng, nó nói thêm: "Ngay bây giờ."
Em ấy có vẻ khá chuẩn bị cho một chuyến ra ngoài. Tôi đã không nhìn thấy nó mặc quần áo thường ngày trong một thời gian dài.
Nó ngồi trên giường, hai tay đưa vào túi của chiếc áo cardigan màu xám, hai chân đung đưa trong cái quần lửng màu xanh đậm, cùng mái tóc dài ngang vai mềm mại lắc lư theo nhịp.
Đôi chân thực gầy, trông có vẻ như nhân tạo với đôi tất đen kéo cao.
Tôi miễn cưỡng ra khỏi giường, lấy một bộ quần áo khô và thẳng thớm ra khỏi giá treo, nhét chúng dưới tay rồi đi đến phòng tắm.
Nước trong vòi đủ lạnh để giết người với cú sốc, nhưng phải mất vài phút mới có nước ấm. Thế nên tôi rửa mặt bằng dòng nước lạnh như băng và nhanh chóng thay quần áo.
Thiệt tình, đây là căn hộ của tôi. Tại sao tôi phải thay đồ trong bí mật như thế này?
Tôi thở ra vài tiếng thở dài. Tối qua tôi chui vào futon không lâu sau em gái, nhưng cuối cùng đã không ngủ được nhiều.
Giống như nhiều tên hikkikomori khác, tôi là một con cú đêm, thế nên một thời khoá biểu khoa học "lên giường lúc một giờ, thức dậy lúc tám giờ" là hết sức mệt mỏi đối với tôi.
Ngoài ra, trong vài năm qua, tôi đã ngủ nhiều hơn là tôi từng ngủ trong cuộc đời đầu tiên. Nếu tôi không có khoảng mười tiếng để ngủ, tôi sẽ như một đống lộn xộn.
À thì, có thể nhiều khả năng việc tôi vô thức ngủ nhiều hơn không chỉ vì lý do sức khoẻ, mà vì thời gian thức giấc của tôi quá nghiệt ngã.
Tôi tự hỏi. Có lẽ con người chỉ có thể dậy sớm khi họ có những chương trình TV mà họ muốn xem, hay những cuộc hẹn hò để vui vẻ cùng nhau.
Người ta nói rằng thức dậy sớm sẽ làm cho cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu bạn hỏi tôi, thì chỉ khi có cuộc sống tốt đẹp mới cho phép bạn thức dậy sớm.
Nhưng dĩ nhiên, mặc dù tôi có thể đặt ba đồng hồ báo thức cùng một lúc, có một cô gái lay tôi dậy là đủ để đánh thức tôi.
Ngay cả khi cô ấy là đứa em gái người mà tôi không có quan hệ tốt, người đang trốn học và chạy trốn khỏi gia đình, điều đó cũng không mấy khác biệt.
Tôi cảm thấy như đó là lần đầu tiên trong thời gian dài tôi thức dậy theo cách “con người” nhất. Thông thường thì tôi ngủ lại một hay hai lần trước khi thực sự tỉnh dậy.
Và ngay cả sau đó, tôi thường nằm trên giường đọc sách hay nghịch cái điện thoại, vậy nếu bạn muốn nói chính xác thì, nó thường mất khoảng mười bước từ lúc tôi thức dậy cho đến khi ra khỏi giường.
Thế nên, việc em gái đánh thức tôi dậy và tôi ra khỏi giường ngay tức thì là một chuyện khá lớn lao.
Còn chưa tới tháng mười hai, nhưng không khí giá lạnh khiến trời giống như đang ở giữa mùa đông.
Khi chúng tôi chuẩn bị bước ra ngoài, tôi nhận ra em gái tôi đang mặc quần áo phong phanh như thế nào và đi lấy một chiếc áo choàng hiệu Mods cho nó.
... Khi tôi diễn đạt như thế, nó nghe như tôi là một người anh trai chu đáo, hử? Nhưng thật sự thì, tôi chỉ làm điều tối thiểu để nhìn bớt tệ hại đi.
Về cơ bản thì điều thôi thúc tôi chính là nỗi sợ bị khiển trách sau này.
Em gái nhìn tôi cầm cái áo khoác như thể nói "Tự mặc đi," rồi giật nó khỏi tay tôi.
Tay áo dài hơi dài so với em, nhưng đó là một chiếc áo khoác khá mỏng, nên trông cũng không quá kỳ quặc.
Tôi khoác lên một cái áo khoác lông cừu mà tôi mặc từ khi còn học cấp ba, lười nhác buộc lại dây giày trên ủng, và mở cửa.
Luồng gió lạnh mơn trớn làn da tôi, và vài giây sau tôi run lập cập vì lạnh. Chúng tôi vào trong xe, tôi bật điều hoà lên và chúng tôi ngồi chung cho đến khi cảm thấy ấm.
Những từ đầu tiên của em gái tôi khi ngồi ghế hành khách của chiếc Mini Cooper là "Hôi mùi thuốc lá."
Nhưng đó không phải lỗi của tôi. Cha tôi thường lái nó, và kể từ khi nó được chuyển sang cho tôi, nó đã ngửi mùi như vậy rồi.
Nhìn xuống ghế sau, từ thứ năm của em ấy là "Bẩn thỉu". Và đây một trăm phần trăm là do tôi.
Ghế sau là một mớ hỗn độn: sách giáo khoa và tài liệu cho lớp học, túi đựng từ cửa hàng tiện lợi của những chai nước và hộp bento rỗng, thậm chí cả áo khoác và giày vứt lung tung.
Đã có vài lần tôi ngồi trong xe một thời gian dài như một phần của việc theo dõi bản sao của mình, nhưng vấn đề thực sự là không có ai ngoài tôi ngồi trên xe.
Nếu tôi có ai đó hay cùng đi chung xe, thì có lẽ ngay cả tôi cũng sẽ cố gắng để làm nó trông sạch hơn.
Cũng giống như việc bạn muốn ăn mặc thật thời trang khi làm một công việc mà hay phải gặp gỡ với nhiều người vậy.
"Nó bốc mùi và thật bẩn thịu," em tôi lặp lại.
"Nói lên nhiều điều về chủ sở hữu" là ẩn ý. Thật là, em ấy vẫn vậy.
Nhưng tôi sẽ nói là em ấy đúng, sự lộn xộn của căn hộ hay chiếc xe phản ánh tâm lý của chủ nhân.
Nếu cuộc sống của bạn ở mức "+50 ", bạn sẽ dễ chú ý đến những điều nhỏ nhặt để tăng nó lên +51. Nhưng nếu bạn ở mức -50, dường như không đáng khi cố gắng để lên -49.
Bầu trời chín giờ sáng đầy mây, và vạn vật đều bị che phủ trong một làn sương mỏng.
Em gái tôi tiếp tục phàn nàn trên đường đến thư viện.
Nói rằng áo khoác của tôi cũng có mùi thuốc lá, và sao không bật nhạc hay gì đó lên?
Nhưng nếu tôi đưa vào mấy cái CD của mình, tôi biết là nó sẽ chỉ mang lại thêm một tràng kêu ca nữa.
Nếu tôi muốn làm em gái hài lòng, tôi cần phải bật nhạc kiểu như của Sigur Rós hay Múm. Nhưng không may, tôi không có bất cứ gì giống vậy.
Tôi tiếp tục lờ em ấy đi, và nó đánh tôi với một cái hộp giấy. "Nghe những gì người ta nói đi," nó nói.
Tôi thề, em ấy chỉ kiêu ngạo như vậy khi ở một mình với tôi. Một đứa kiêu căng (braggart) chỉ với anh trai nó. Một broggert?
Chúng tôi đến thư viện thành phố. Nó lẩm bầm: "Nhỏ vậy" khi nhìn toà nhà, nhưng ít nhất thì đó không phải là một lời phàn nàn hướng về tôi.
Tôi từng đến đây để nghiên cứu một số thứ cho bài tập về nhà ở trường đại học một lần trước đây, nên tôi đã có sẵn một thẻ thư viện.
Tôi nói nó "Hãy chọn bất cứ cuốn sách nào mày thích," và lần đầu tiên, nó ngoan ngoãn gật đầu "Okay" trước khi biến mất vào trong những kệ sách.
Về mình thì, tôi cũng đi tìm một vài quyển sách. Tôi đi lên cái cầu thang hẹp lên tầng hai, nơi mà mỗi bước đi đều nghe tiếng cọt kẹt dưới chân.
Có một cô gái trẻ ngồi trên một chiếc ghế giữa những kệ sách dọc theo bức tường, đang đọc một cuốn sách đồ sộ.
Lúc đầu, tôi nhầm cô ấy với một tác phẩm điêu khắc và nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian khá dài. Khi cổ liếc thấy tôi thì cuối cùng tôi mới nhận ra cô ấy là một con người và vội vã rời đi.
Khi tôi đi kiểm tra sách của mình và thấy lịch trả sách theo ngày, tôi nhận ra lần đầu tiên rằng hôm nay là thứ Tư.
Quả thực, khi bạn không có kế hoạch gì cho cuộc đời của mình, cảm nhận về ngày bỏ rơi bạn, thậm chí còn làm mờ đi ranh giới giữa những ngày bình thường và ngày lễ.
Thế nên khi mọi chuyện đủ tồi tệ, bạn sẽ quên mất hôm nay là thứ mấy trong tuần.
Nếu đó là thứ Tư, tôi nghĩ, thì lớp học phải bắt đầu ngay bây giờ ... Đây là lần thứ năm tôi trốn tiết. Mà kệ đi.
Bất kể gì thì, điều này cũng khá lạ, một sinh viên đại học và đứa em còn học trung học đến thư viện vào buổi sáng sớm trong một ngày làm việc.
Hầu hết người trong thư viện là những người cao tuổi, nên tôi tự hỏi họ nghĩ như thế nào khi thấy chúng tôi?
Sau khoảng ba mươi phút, tôi đi tìm em gái, và thấy nó đang lưỡng lự trước một tủ sách.
Tôi hỏi "Xong chưa?", Và em ấy đánh tôi với một quyển sách. "Không được nói chuyện trong thư viện!"
Tôi có thể cho đây là tóm tắt về em gái lần-thứ-hai của mình. Ở lần trước nó sẽ như vầy "À, đợi em xíu nữa thui!"
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng có thể rời khỏi thư viện.
Có vẻ như tất cả những gì em ấy muốn làm là dành cả ngày để đọc trong căn hộ của tôi.
Ngay khi chúng tôi về đến nơi, nó nhào ngay lên giường, ngồi cạnh tường, và đắm mình trong một cuốn sách dày như quyển từ điển.
Em ấy đã thực sự thay đổi nhiều, tôi nghĩ. Nhưng điều đó không đáng để ngạc nhiên nữa.
Tôi những tưởng em ấy sẽ ổn khi để yên như vậy, nên tôi lặng lẽ rời đi.
Nó ngẩng lên và hỏi: "Đi đâu vậy, anh hai? Đến trường hả?"
Tôi không thể nói là “Tao định theo dõi cái thằng mà tao muốn giết để tìm hiểu thói quen của nó", vì vậy tôi chỉ đáp "Phải, nó đó. Tao sẽ về lúc bảy giờ. "
"Hừm," nó lầm bầm nghi hoặc. “Chỉ là… nghe có vẻ vui. Anh sẽ gặp ai đó mình quen đúng không? "
Thực lòng, đó chính xác là điều tôi không muốn em ấy hỏi.
"Một thằng bạn ở đại học. Tao biết nó vào đêm lễ hội tháng trước," tôi vừa nói vừa hư cấu ra trong đầu.
Vào những lúc như thế này, tốt nhất là nói dối với một chút sự thật.
"Chưa bao giờ tao tâm đầu ý hợp ai như vậy trước đây. Nó giống như, tụi tao hiểu người còn lại đang nghĩ gì, kiểu vậy . Thật tuyệt khi có ít nhất một người bạn như thế. Phải, bọn tao là bạn thân. "
"Hử. Hoặc ít nhất thì... đó là những gì anh nghĩ về anh ấy, hả, anh hai? "
Chà, hình như cách em ấy nói điều đó khá là khó nghe.
"Phải, tao đoán thế. Ít nhất thì tao nghĩ nó là một thằng bạn thân. "
Dù vậy thì cũng hơi lạ. Tôi không nghĩ là em ấy sẽ quan tâm chút nào tới nơi tôi đến hay những việc tôi làm.
Có phải vì nó khao khát những cuộc trò chuyện không? Hoặc có lẽ trong khi tôi xa nhà, em ấy đã lên kế hoạch làm những điều mà nó sẽ không nói với ai.
Dù sao thì, tôi không biết, và tôi cũng không quan tâm.
Nó có thể làm những gì mình thích. Tôi có những việc riêng của mình để giải quyết.
* 29 *
Tôi muốn giải quyết vấn đề doppelganger trong năm nay.
Tôi càng để nó kéo dài thì nó sẽ càng khó thực hiện hơn.
Thêm nữa, nếu tôi có thể giết Tokiwa trước tháng Mười hai, họ sẽ không thể cùng nhau đón Giáng sinh và năm mới.
Không nghi ngờ rằng, nếu những ngày vui tươi đó đến và tôi được nhắc nhở về cách mà tôi-hồi-đó và Tsugumi sử dụng chúng, tôi sẽ bị trầm cảm theo cách tồi tệ nhất.
Tôi muốn tránh điều đó nếu có thể.
Và nó cũng không phải là một nhiệm vụ bất khả thi. Đến bây giờ, với việc theo dõi hàng ngày của mình, tôi đã có một cái nhìn rất rõ ràng về thói quen hàng ngày của Tokiwa.
Thành thật mà nói, tôi từng ở trong thời cơ ngàn năm có một để thực hiện kế hoạch. Nhưng tối thiểu là ba lần, tôi đã bỏ qua cơ hội để giết hắn với ít rủi ro.
Như tôi tiên đoán, thói quen của Tokiwa rất giống với tôi. Hắn thích nhìn xuống từ những nơi cao, vậy nên có nhiều lần hắn đứng trên cầu ngắm nhìn dòng sông, hay trên những con đường dốc ở khu dân cư vào ban đêm.
Theo quan điểm của tôi, nó gần giống như hắn đang yêu cầu để bị giết. Có thể Chúa đang ở bên tôi lúc này, tôi nghĩ.
Và tôi chỉ đơn giản là không thể thực hiện kế hoạch. Có lẽ do tôi không đủ can đảm để ra tay.
Chuyện là, có một điều khác tôi tìm kiếm khi theo dõi hắn. Tôi muốn nhìn thấy những lỗi lầm của Tokiwa.
Tôi đã chờ y để lộ cho tôi thấy một khuyết điểm nào đó.
Để biện minh cho hành động của mình, tôi muốn hắn cho tôi vài lý do, bất cứ lý do nào để tôi tin rằng y là kẻ xứng đáng để chết.
Giá như tôi có thể tìm thấy nguyên do nào dù là nhỏ nhất để xem việc giết hắn là đúng đắn.
Nhưng vấn đề là, tôi đã tìm kiếm trong cả tháng trời, nhưng hắn không thể hiện điều gì. Thậm chí còn không huênh hoang về sự hoàn hảo của mình.
Tôi không biết liệu hắn có ý thức về nó, nhưng Tokiwa dường như rất cẩn thận về cách xuất hiện của mình.
Vũ khí lớn nhất của Tokiwa là một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức hạ gục bất kỳ sự cảnh giác của bất kỳ ai và một giọng nói ấm áp mà ai cũng muốn lắng nghe, nhưng y luôn giữ chúng bên mình.
Và vào những khoảnh khắc quan trọng, hắn sẽ đưa chúng ra theo một cách rất riêng, để lại ấn tượng sâu đậm cho những người xung quanh.
Đương nhiên, mọi người để ý. Nhưng hắn không bao giờ cho họ thời gian để quen với sự quyến rũ đó; y thu nó lại trước khi họ kịp nhận ra.
Bằng cách này, hắn để cho trí tưởng tượng con người ta nở rộ, và họ bắt đầu nghĩ rằng y còn quyến rũ hơn những gì y đang có.
Thực sự rất ấn tượng. Nó dạy cho tôi rằng khi bạn có sức hấp dẫn dễ nhận ra, tốt hơn hết là nên thỉnh thoảng thể hiện chúng, còn hơn là luôn giữ chúng bên ngoài.
Nhưng đó lại là một kỹ thuật vô dụng cho người không có bất kỳ sự quyến rũ nào, dù là tiềm tàng hay ngược lại.
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng hắn đúng là một gã “con nhà người ta” điển hình. Ngay cả khi tôi ghét hắn, tôi vẫn giữ một sự tôn trọng dành cho y.
Chắc chắn những người khác nhìn Tokiwa như một con người cực kỳ quyến rũ.
* 30 *
Vậy nên đó lại là một ngày mà tôi không làm gì cả.
Khi tôi trở về căn hộ và mở cửa, mùi của một bữa tối ngon miệng mang hương vị đặc trưng của em gái tôi ... là những gì tôi hy vọng, nhưng thay vào đó tôi chỉ bị sai "Em đói, nấu gì ăn đi." Nó lại thêm vào "Ngay bây giờ."
Tôi thực sự không phải kiểu người thích nấu nướng, vì vậy tôi chỉ hâm nóng một ít bánh táo trong tủ lạnh và lấy thêm một ít kem vani.
Em ấy nhìn chiếc bánh táo và hỏi: "Còn rau thì sao?" "Không có," tôi trả lời nó, và sau vài giây suy nghĩ, em ấy nói "Vậy không tốt."
Nhìn nó như muốn nói “Anh có bị ngốc không vậy?", Nhưng do đang ăn chực tôi nên có lẽ nó kiềm chế được.
Sau khi uống chút cà phê sau bữa ăn, em ấy nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt nó nói với tôi: "Em muốn nói, nhưng không muốn mở đầu."
Thê nên tôi mở đầu. "Có chuyện gì?"
"Anh không có bạn gái hả, anh hai?"
Một thứ khá bất ngờ để hỏi, tôi nghĩ.
"Không có. Xui thay."
"... Xin lỗi vì đã tò mò, nhưng anh chưa từng có bạn gái?"
Tôi từng có một em lý tưởng trong cuộc đời đầu tiên, tôi muốn nói nó như vậy.
"Phải. Chưa bao giờ."
"Tại sao?"
Tại sao, nó hỏi... Đây phải là cách tồi tệ nhất để nói chuyện với ai đó không có mảnh tình nào vắt vai.
Trong cuộc đời thứ hai của mình, tôi không thể không thấy nó kỳ quặc khi hết người này đến người khác đều có thể tìm thấy tình yêu của mình.
Lần đầu tiên tôi chẳng nghĩ gì về nó, chỉ cần có cô gái lý tưởng của mình ngay bên cạnh, nhưng bây giờ tôi kiểu như, làm thế éo nào tất cả mọi người có thể tìm thấy ai đó hoàn hảo dành cho họ?
Vâng, trong mắt tôi, những người có tình nhân khác thường hơn rất nhiều so với những người không có.
Thật lòng thì, đôi khi tôi chỉ muốn nói "Điều đó có thực sự ổn không?" Không ai cũng muốn nghe điều này, nhưng đối với tôi thì dường như hai con người tâm đầu ý hợp với nhau trong cả cuộc đời của họ sẽ là một sự kiện hiếm có.
Giả sử có rất nhiều người thường gặp nhau ngẫu nhiên như vậy. Chẳng phải họ thật nông cạn sao, theo một nghĩa nào đó?
Cách thức mà các giá trị của bạn hình thành trong suốt cuộc đời cũng giống như vẽ một bức tranh vậy. Đó là bức tranh được làm đầy với những gì làm nên con người bạn, thế nên bức tranh của mọi người đều khác nhau.
Vì vậy, nếu bức tranh của bạn và người khác hoàn toàn khớp nhau, điều đó có nghĩa chúng chỉ là những khung tranh trống rỗng.
Hoặc bạn là người cực kỳ khô khan, bạn chỉ vẽ một bức tranh không thể nào nhàm chán hơn.
Tôi không thuyết phục bất cứ ai phải hiểu những gì tôi đang nói, tất nhiên. Hãy coi đây chỉ như một lời phàn nàn vu vơ.
Tôi chỉ là một người phân tích nhiều chuyện, chán đời, cô độc và không bao giờ nghĩ cho ai trừ bản thân.
À, chúng ta đang ở đâu nhỉ... Em gái hỏi tôi "Tại sao?"
Ừm, lý do số một là do tôi không thể coi ai khác ngoài Tsugumi như bạn gái tôi bây giờ. Nhưng sẽ không ổn khi nói nó điều đó, dĩ nhiên.
"Tao không chắc là có lý do hợp lý nào," tôi nói.
"Vậy anh thậm chí còn không hứng thú với bất cứ cô gái nào hay bất cứ ai?"
Tôi lắc đầu.
"Anh không thể nghĩ ra một người nào?"
"Tao đoán là không."
"Vậy thì ... em không chắc, ít nhất phải có ai đó dễ chịu?"
Một cô gái dễ chịu, hử.
Điều đó mang đến một cái gì đó cho tâm trí tôi.
Mặc dù tôi chắc rằng đó không phải là điều mà em tôi muốn nghe.
* 31 *
Phần này của câu chuyện trở lại lúc mà tôi ở trong tình trạng đau khổ nhất của mình: trường cấp ba.
Không nói quá khi cho rằng, tôi đã không có một người bạn ở trường cấp ba vào lần thứ hai.
Nhưng không phải do tất cả những đứa bạn học đều ghét tôi. Vấn đề nằm ở niềm kiêu hãnh ngu ngốc của tôi.
Có thể bạn sẽ cười nhạo, nhưng tôi nghĩ rằng bạn bè là cái gì đó sẽ tự đổ xô tới tôi. Không liên quan gì đến sự kiêu ngạo hay tử tế, và tôi không ngờ rằng mình phải nói chuyện với họ trước.
Cuộc đời đầu tiên của tôi là một ảnh hưởng xấu ở điểm này. Tôi đã từng quaaá nổi tiếng.
Dĩ nhiên, kể cả là công cụ không-phải-sắc-bén nhất trong nhà kho, cuối cùng tôi cũng nhận thấy rằng, tôi sẽ không kết bạn được với ai nếu không bắt đầu trò chuyện.
Và đến khi tôi nhận ra, tôi vẫn còn một nửa cơ hội còn lại. Tôi cho rằng những người chui nhủi ở góc lớp, nếu tôi đến và nói chuyện với họ, sẽ dễ dàng chấp nhận tôi như một người bạn.
Nhưng cuối cùng, tôi đã không làm điều đó. Tại sao? Dĩ nhiên là do sự kiêu căng cố hữu.
Đó là điều ngu xuẩn nhất, tôi sẽ đồng ý với bạn ở đây. Nhưng tôi thà chết còn hơn nói chuyện với mấy thằng hề đó.
Tôi luôn nghĩ mình là một gã đẹp trai. ... À, thật ra, bây giờ tôi vẫn chưa hết tin vào điều đó.
Không bao giờ để ý rằng nó đúng đến mức nào, đó là những gì tôi nghĩ, và điều này giúp tôi trở nên tích cực.
Bên cạnh đó, nếu không ai yêu tôi, tôi phải tự yêu chính bản thân mình, đúng không?
Dù sao, vấn đề là, tôi nghĩ một gã đẹp trai như tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện với những kẻ ngu ngốc đó thật không công bằng.
Đương nhiên, từ góc nhìn của họ, tôi hẳn phải trông như một thằng còn đần hơn.
* 32 *
Bạn sẽ hiểu nếu bạn đã trải qua nó, nhưng trường trung học mà không có bạn bè thực sự là địa ngục.
So sánh với đại học thì ở một mình không phải là vấn đề gì quá to tát.
Người ta thường nói rằng nỗi cô đơn là cái mà bạn sẽ quen dần, và sự cô lập là điều mà bạn không thể.
Những thứ như đón ngày lễ một mình bạn có thể chịu đựng trong nhiều ngày mà không có vấn đề, nhưng khi có mọi người xung quanh và bạn là người cô độc duy nhất ... bạn không thể không nghĩ về nó.
Vậy làm thế nào tôi chịu đựng được tình cảnh đau khổ này? Theo một cách cực kỳ nhàm chán khác.
Có một cô gái trong lớp cũng bị cô lập tương tự, tên là Hiiragi. Cổ cũng không có người bạn nào với cái tên như vậy.
Cô ấy trông như thể luôn nghĩ rằng "Tôi không còn hy vọng vào bất cứ điều gì từ cuộc đời này nữa", và miễn cưỡng trải qua năm tháng học sinh. Đó là Hiiragi.
Tôi sẽ nói rằng cô ấy không được cao, với đôi mắt dễ bị tổn thương. Cổ luôn nhìn xuống, và khi phải nhìn thẳng vào mắt ai, đó luôn là một ánh nhìn chằm chằm.
Và với giọng nói yếu ớt, không tự tin của mình, cô ấy thường nói chuyện với vẻ ngập ngừng. "Mình, ờ, thấy điều đó, ổn thôi. ... K-Không, điều đó... không sao hết. "
Dường như cô ấy cẩn thận lựa chọn những từ trung lập, không khiêu khích nhất khi nói, nhưng điều đó khiến mọi người xem cổ như một nỗi phiền phức.
Bản thân tôi thì luôn nói thẳng để mình sẽ không phải nói quá nhiều. Nhìn sơ qua, chúng tôi thật đối lập theo nghĩa đó, nhưng nó xuất phát từ cùng một nguồn gốc.
Hiiragi học cùng một trường cấp hai như tôi, và cũng giống như tôi, cô ấy không hoàn toàn cô đơn ở đó. Nhưng cổ đi theo lối mòn của việc bị tách khỏi bạn bè khi chuyển lên cấp ba.
Khi tôi bị bơ trong lớp học, tôi cảm thấy thật đau đớn. Và đó là những lần tôi nhìn qua Hiiragi.
Hiiragi, bạn đồng hành duy nhất của tôi. Nhìn cô ấy cô đơn trong góc phòng là một sự an ủi to lớn đối với tôi. Ít nhất thì mình không phải là người duy nhất, tôi có thể nghĩ vậy – nó như một sự cứu rỗi.
Không, điều đó không đúng lắm. Nếu bạn muốn biết sự thật, thì cũng nhờ có Hiiragi ở đó mà tôi đã thành công thuyết phục bản thân mình rằng tôi không thuộc địa vị hèn kém nhất trong lớp.
"Đời mình thật tệ, nhưng này, của cổ còn tệ hơn", tôi nghĩ vậy để giữ một tâm lý vững vàng. Thật là một việc làm đáng lên án.
Song ... Điều này có thể chỉ là ảo tưởng ngây thơ của riêng tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã làm điều tương tự với tôi.
Trong những tình huống khiến chúng tôi nhận thức rõ hơn về sự cô độc của bản thân, giống như các hoạt động lớp hay chuẩn bị cho những sự kiện, Mắt Hiiragi và tôi thường tình cờ gặp nhau.
Không nghi ngờ gì khi Hiiragi đang nhìn tôi như một kẻ thậm chí còn thấp hơn cô ấy.
Hoặc ít nhất thì tôi chắc chắn rằng khi cổ nhìn tôi, cô ấy yên lòng với ý nghĩ "A, hắn cũng bị cô lập."
Vậy nên theo nghĩa đó, tôi dám cả quyết rằng chúng tôi "hợp cạ." Trong một định nghĩa cực kỳ méo mó của nó. Chúng tôi như vật tế thần của nhau.
Tôi xem thường cô ấy trong khi nghĩ "Cổ cũng như mình, nhưng nó còn tệ hơn khi cổ là con gái"; cô ấy coi rẻ tôi với ý nghĩ "Hắn cũng như mình, nhưng mình vẫn giỏi hơn trong việc học tập" ... Hoàn cảnh là vậy.
Nó có thể do chứng thích bị hành hạ của tôi, nhưng bạn sẽ biết khi nhìn vào đôi mắt đó. Chúng là những con mắt phán xét. Tôi biết, bởi của tôi cũng vậy.
Trong năm đầu tiên của mình, trước khi tôi làm quen với sự cô đơn, tôi sẽ chạy ra thư viện vào bữa trưa để lãng phí thời gian học bài.
Và thực ra, Hiiragi cũng thường làm vậy. Chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau. Không phải kiểu chuyện trò tâm sự hay ngay cả chào hỏi, nhưng chúng tôi thừa nhận sự tồn tại của nhau.
Mỗi tháng một lần tôi sẽ bị trầm cảm nặng nề, do đó tôi đi đến phòng y tế (mặc dù không bị bệnh về thể xác) và nghỉ học buổi chiều.
Vâng, khoảng một phần ba thời gian tôi làm điều đó, Hiiragi cũng có mặt ở đó. Nó thật khó xử - trông như chúng tôi quyết định cúp học cùng nhau vậy.
Nhưng có rất nhiều sự chồng chéo giữa các tiết mà chúng tôi muốn nghỉ, vì vậy nó không phải là không hợp lý.
Hơn nữa, mối quan hệ của tôi với Hiiragi đã trở nên gần gũi hơn trong năm thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi sắp xếp lại vị trí ngồi; học sinh có thể lựa chọn để rút thăm, hoặc tự chọn cho mình.
Tuy nhiên, những người tự do lựa chọn chỗ ngồi của mình sẽ hạn chế chọn những vị trí ở tít phía sau.
Đương nhiên, khi đó, những kẻ bị sắp xuống hàng cuối là những người không thực sự quan tâm nơi họ ngồi. Và đối với những người không bè bạn thì bất kỳ vị trí nào trong góc đều ok.
Thế nên việc Hiiragi và tôi ngồi gần nhau là không thể tránh khỏi. Nó có thể là gần mười lần, tính cả năm hai và năm ba.
Mọi người bắt đầu xem chúng tôi như một cặp, và tôi vô tâm nghĩ: "Ôi, đừng đánh đồng tôi với cô ta."
Mặc dù những gì tôi muốn nói là ngồi cạnh cô ấy khiến tôi thoải mái.
Ví dụ, trong những tiết văn học cổ điển hoặc tiếng Anh, bạn thường phải đọc với một cộng sự, đúng không?
Điều đó thường làm tôi khổ sở, nhưng khi Hiiragi là cộng sự của mình, tôi đã không quá hồi hộp.
Khi hợp tác với người khác, tôi lo lắng về việc giọng mình sẽ the thé, hay thái độ của tôi quá lỗ mãng, hay liệu họ có khó chịu khi được ghép với tôi, và tất cả những điều vô lý đó.
Nhưng với Hiiragi, tôi chỉ nghĩ rằng “Thiệt tình, cô ta quá khó gần” – lươn ngắn lại chê trạch dài là đây chứ đâu.
Tại cội nguồn của mọi thứ, điều xoa dịu chúng tôi chính là một cảm giác an lòng, cảm giác rằng nó "sẽ không làm mình tổn thương."
Theo nghĩa đó, Hiiragi đã xoa dịu tôi không như bất kỳ ai.
* 33 *
Khi nói đến vấn đề này, bạn có thể nghĩ tôi là một kẻ ngớ ngẩn quá tự tin về những giả định của mình.
Và tôi nói điều này với nhận thức rõ về nó: tôi tin rằng Hiiragi và tôi đã sống bằng cách dựa vào vai của nhau.
Vào năm thứ ba, trong khi không thể hiện điều này ra ngoài, chúng tôi bắt đầu chọn các ủy ban và công việc giống nhau.
Ngay cả khi chỗ ngồi thay đổi, chúng tôi cố gắng ngồi càng gần nhau càng tốt. Có một thoả thuận ngầm rằng khi đến thời điểm khó khăn, chúng tôi sẽ "sử dụng" lẫn nhau.
"Mày không thực sự phải làm bạn với tao, nhưng hãy ở đó khi tao cần ai đó," kiểu vậy đấy. A, nhưng tôi đang lãng mạn hoá nó quá trớn ...
Có lẽ gần giống vầy "Này, mày cũng là một người cô độc, phải không? Là những người cùng khổ, tao đoán chúng ta nên đồng hành. "
"Tốt, ít nhất người này sẽ không bỏ mình và chạy" - mối quan hệ của chúng tôi có sự tin tưởng méo mó vậy đấy.
Chúng tôi cuối cùng phát triển một - không phải tình cảm, chắc chắn rồi, nhưng một sự thông cảm sâu sắc cho nhau, tôi nghĩ vậy.
Nếu không có nó, thì chắc chắn bọn tôi sẽ không ở lại gần nhau để giữ mình khỏi nỗi cô đơn.
Và sự cô độc không phải là điểm chung duy nhất giữa Hiiragi và tôi. Ngay cả đặc trưng sự cô độc của chúng tôi cũng có điểm tương đồng.
... Điều tôi nghĩ là, lý do chúng tôi không thể làm quen với lớp học là vì bọn tôi có những suy tư "ở một nơi nào chứ không ở hiện tại."
Nó nảy ra trong đầu rằng có “một nơi nào đó tốt hơn hiện tại”, và nó đã thành một trở ngại lớn vì chúng tôi bị mắc kẹt ở “đây”.
Tôi liên tục nghĩ về những ngày hạnh phúc trong cuộc đời đầu tiên của mình. Như vậy, quan điểm của tôi về thế giới đã trở nên tối tăm hơn bình thường, và tôi có ít gắn bó với những gì "ở đây và bây giờ.”
Và tôi tự hỏi liệu Hiiragi có thể đang nghĩ điều gì đó tương tự - còn lý do gì khác giải thích sự cô đơn đó?
Tôi chắc chắn những người được nhìn thấy nụ cười của cô ấy là rất hiếm, nhưng tôi là một trong số ít đó. Sau ba năm rưỡi, chúng tôi cũng chỉ có thể thẳng thắn với nhau một chút như vậy.
Và do đó chỉ một lần, tình cờ, tôi đã được chứng kiến nụ cười của cổ.
Thật là đáng tiếc, tôi nghĩ. Nếu cô ấy luôn mỉm cười như vậy, tôi cá rằng sẽ không khó để cổ trở thành trung tâm của sự chú ý trong lớp học.
Nụ cười cô ấy có sức quyến rũ như vậy đó. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó, không nói chơi, tôi đã bị sốc. Nó kiểu như "Chờ đã, bạn dễ thương ĐẾN VẬY?!", bạn biết đấy.
* 34 *
Ngày tôi được nhìn thấy nụ cười của Hiiragi là vào mùa đông năm thứ ba trung học, ngày chúng tôi tập dợt buổi lễ tốt nghiệp.
Điều đó có nghĩa, phải, trong suốt ba năm trời bên cạnh cổ, tôi chưa một lần thấy nụ cười của cô ấy.
Tốt nghiệp... À thì, tôi sẽ do dự khi nói đó là một sự kiện xúc động cho tôi.
Không có gì phải buồn khi rời khỏi cái trường đó, và tôi cũng không thực sự vui cho lắm. Tôi chỉ nghĩ là "Chà, ba năm qua thật thảm hại."
Tôi có quá ít sự thân thiết với ngôi trường mà mình học đến nỗi tôi gần như tự hỏi mình có thực sự là một học sinh ở đó.
Tôi cứ nghĩ về nó, và tôi thậm chí còn không muốn đến buổi tập dượt nữa.
Trong khi tất cả mọi người hướng về phòng thể dục, tôi lỉnh ra khỏi hàng và đi đến phòng âm nhạc.
Cửa phòng luôn rộng mở. Trong năm thứ ba, tôi đã dành rất nhiều bữa ăn trưa ở đó.
Tôi đợi ở đây để buổi tập dượt kết thúc. Nếu ai đó bị xem như vô hình không xuất hiện ở đó, chắc chắn không một ai sẽ để tâm, chắc như đinh đóng cột luôn.
Dĩ nhiên, bây giờ thì tôi cũng không quan tâm họ nghĩ về tôi. Dù sao thì cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Phòng âm nhạc tối tăm ngay cả vào buổi chiều. Nếu bạn đóng cửa, nó phải mất một khoảng thời gian để mắt bạn điều chỉnh.
Đó là một phần lý do tôi thích nơi này. Tôi cũng thích cách mà những nhạc cụ, từng được sử dụng nhiều trước đây, bây giờ đang bị mục rữa trong sự lãng quên ở đây.
Rất nhiều những "nhạc cụ mà chúng tôi sẽ không sử dụng, nhưng sẽ là một sự lãng phí khi vứt chúng đi."
Ngồi lên một chiếc ghế piano, dựa khuỷu tay mình trên những phím đàn, tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Cũng phải phải mất gần năm phút để nhận ra Hiiragi ở góc tầm nhìn của tôi.
Khi mắt của Hiiragi và tôi gặp nhau, tôi không thể nhớ ai là người đầu tiên mỉm cười. Chúng tôi luôn có cái nhìn khá chua chát, nhưng vì một lý do nào đó mà khi đó bọn tôi không thể không cười.
Tôi đoán chúng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm khi biết có một người khác không cảm thấy gì khi ngày tốt nghiệp đang gần kề và thấy hài hước khi cả hai đều muốn thoát khỏi nó.
Những tàn tích của cái gì đó đã mất - đó là hình ảnh mà nụ cười của Hiiragi gieo lên trong đầu tôi.
Giống như trong quá khứ từng có điều tuyệt diệu như vậy, và trong khi bây giờ nó đã hoàn toàn bị hủy hoại, cô ấy trân trọng phần còn sót lại của nó – .
Dĩ nhiên, sau khi chúng tôi trao nhau nụ cười, bọn tôi nhanh chóng quay đi và làm những việc của riêng mình.
Tôi vật lộn để chơi một cây guitar cổ điển đầy bụi mà không có dây thứ nhất, và cô ấy chơi một cái đàn organ khô cứng với âm lượng thấp.
Tôi không ngạc nhiên khi thấy Hiiragi chơi nó một cách tự nhiên.
Đã có một cửa hàng CD cũ gần đó mà tôi thường ghé thăm sau giờ học, mà không phải các câu lạc bộ. Và khi tôi đứng đó với một cái đĩa CD trên tay nhìn chằm chằm vào cái bìa, Hiiragi sẽ đứng sau tôi làm y như vậy - ngớ ngẩn, nhưng điều đó vẫn cứ xảy ra.
Vì có rất ít không gian giữa các kệ ở đó, nên nó hợp lý khi lối đi của chúng tôi sẽ giao nhau. Nhưng bọn tôi không bao giờ nói một từ với nhau về nó.
Tôi ngắm nhìn Hiiragi chơi organ. Tôi không thể thấy khuôn mặt của cổ, nhưng ngay cả khi nhìn từ phía sau, tôi sẽ nói rằng cô ấy trông có vẻ thanh thản hơn ở trong lớp học.
Tôi phải thừa nhận rằng, mọi thứ đang trở nên ấm áp hơn một chút giữa chúng tôi. Có lẽ bạn sẽ tự nhiên nghĩ là sau tất cả những điều này, bọn tôi sẽ trở thành bạn.
Nhưng như tôi đã nói trước đây, cho đến tận lúc cuối cùng, Hiiragi và tôi không bao giờ có một cuộc trò chuyện riêng tư nào.
Tại sao chúng ta luôn giữ một khoảng cách như vậy?, tôi nghĩ. Ít nhất thì về phần tôi, tôi có thể chỉ giải thích nó như một sự thiếu tin tưởng.
Tuy nhiên, tôi không nghi ngờ gì Hiiragi. Điều mà tôi không thể đặt niềm tin vào là, như mọi khi, tình cảm của con người.
Bởi vì tôi đã bị tách khỏi Tsugumi, người mà tôi yêu thương và ngược lại rất nhiều trong cuộc đời đầu tiên của mình. Điều đó hủy hoại mọi thứ.
Dù bọn tôi có thân nhau bao nhiêu đi chăng nữa, họ vẫn có thể rời xa tôi. Vì vậy, tôi đã sợ hãi ngay cả với việc cố gắng gần gũi sâu sắc với bất kỳ ai.
Người bạn đó càng thân thiện hơn, tôi càng sợ sự phản bội của họ. Vì thế, tôi giữ một khoảng cách đủ xa với Hiiragi.
Nó cũng ngu ngốc giống như khi nói rằng bạn sẽ không bao giờ kết hôn vì bạn không muốn ly dị.
Nhưng tôi sẽ không thay đổi ý định. Một mối quan hệ mà chúng tôi không quá gắn bó, chỉ xem thường nhau từ xa, có vẻ như là tốt nhất cho tôi.
Tôi nhớ rằng sau đó, cả hai chúng tôi đều bị một giáo viên khiển trách vì đã bỏ qua buổi tập dượt.
"Bọn mày nghĩ là có thể làm bất cứ điều gì mình thích khi sắp tốt nghiệp hả?" hay "Bọn bay có định làm gì ra hồn ở đại học không?" và vân vân.
Tôi lắng nghe trong im lặng với đầu cúi thấp, tự xấu hổ bản thân với ý nghĩ là giáo viên có thể nhầm lẫn tin rằng có một mối quan hệ lãng mạn giữa Hiiragi và tôi. Hiiragi nhìn cũng như vậy.
Đó quả là một quãng thời gian trung học đầy ngu ngốc và ngớ ngẩn.
Khi dự lễ tốt nghiệp ngày hôm sau, Hiiragi và tôi rời khỏi lớp học ngay sau phần chào hỏi. Chúng tôi là những người duy nhất rời đi sớm đến vậy, và là hai người duy nhất trong hành lang, mắt chúng tôi tự nhiên gặp nhau.
Tôi như thấy trên môi cô ấy cụm từ "Hẹn gặp lại".
Thế là đủ cho những hồi ức của tôi về Hiiragi.
Và làm thế nào mà không nhất thiết là tôi chưa bao giờ tìm thấy cô gái nào "dễ chịu".
* 35 *
"Vậy thì ... em không chắc, ít nhất phải có ai đó dễ chịu?”
Cuối cùng, tôi đã không trả lời câu hỏi của em tôi.
Lời giải thích này có thể không đủ, nhưng... khi nói đến một số ý nghĩ chủ quan nhất định, chúng sẽ mất đi sự cảm nhận ma mị của mình khi bạn nói chúng với một người khác. Tôi không muốn điều đó.
Nếu tôi muốn giữ sự lôi cuốn đó nguyên vẹn, tôi phải chọn từ ngữ rất cẩn thận, kể lại câu chuyện thật thận trọng để không có gì bị hiểu sai.
Nhưng vào lúc này, tôi không có ý định hay năng lượng cho điều đó, thế nên tôi chỉ ngậm chặt miệng.
Và bên cạnh đó, nói về Hiiragi có nghĩa là động đến những ngày tháng cấp ba đầy tệ hại của tôi, nên tôi cũng không hứng thú cho lắm.
Em gái và tôi ăn xong bữa tối và ngồi trên giường cùng nhau, đọc sách của mình từ thư viện.
Thật ngại ngùng ở gần nhau như vậy, nhưng rõ ràng đó là nơi tốt nhất để đọc trong căn hộ.
Nó đã rút phích cắm của TV, vì vậy tất cả những gì tôi nghe chỉ là tiếng lò sưởi chạy và xen vào đó những tiếng lật trang giấy.
May mắn thay, những người thuê nhà còn lại ở đây cũng ít ồn ào như tôi vậy. Đó là một điều hạnh phúc một người quá nhạy cảm như tôi.
Tôi đang đọc một quyển sách về những doppelganger.
Nó nói rằng họ có những đặc điểm sau đây.
- Họ không nói chuyện với bất cứ ai xung quanh.
- Họ xuất hiện ở những nơi tương tự như bản gốc.
- Nếu bản gốc bắt gặp doppelganger, họ sẽ chết, và doppelganger sẽ trở thành bản gốc.
Như bạn có thể thấy với chút động não, tất cả những điều này không áp dụng cho Tokiwa, mà cho tôi.
Tôi không có bạn bè và hiếm khi nói chuyện với bất cứ ai.
Chúng tôi đi đến cùng một trường đại học, nên chúng tôi xuất hiện ở những nơi tương tự nhau.
Nếu một trong chúng tôi phải chết, đó sẽ là hắn (vì tôi sẽ giết y).
Và nhìn thế nào thì hắn cũng giống như y tôi từ cuộc đời trước kia của mình.
Với điều này, có phải hắn là bản gốc và tôi là doppelganger?
Tôi ngẩng lên từ cuốn sách và nhận thấy em gái tôi đang nhìn tôi. Nó tò mò về những gì tôi đang đọc. Dù sao thì tôi cũng không phải là người hay đọc sách.
Tôi hỏi nó, "Mày đang đọc cái gì đó?"
"... Cho dù em có nói thì anh cũng sẽ không biết," nó đáp.
Nó nghe hơi đắng, nhưng là sự thật. Tôi nhìn cái bìa, và đó là một tác giả mà tôi chưa bao giờ nghe tên.
Tuy nhiên, tôi tự hỏi, có chuyện gì với những câu hỏi trước đó? Về việc có bạn gái và crush...
Nghĩ kĩ lại thì, nó cũng thật kỳ lạ khi nó hỏi tôi trong tất cả mọi người về điều đó.
Người em thứ hai hoàn toàn không phải là một cô gái quan tâm đến cuộc sống tình yêu của anh trai mình. Trên thực tế, nó sẽ cố ý tránh những thứ đó.
"Dù sao thì, có chuyện gì với những câu hỏi đó vậy?" tôi hỏi, mắt tôi vẫn không rời cuốn sách.
Thay vì trả lời, em ấy hỏi tôi: "Anh hai, anh có bạn bè không?", quay về phía tôi và ngồi khoanh chân lại.
"Ngoại trừ "người bạn mà anh thân vào tháng trước trong ngày lễ hội" hay gì đó. Bất kỳ đứa bạn nào khác, kiểu bạn mà anh có thể mời qua?"
Khá là đau đớn khi nghe câu hỏi đó. Đừng có làm nó trông thảm hại như vậy chứ, tôi nghĩ.
Với cái cách em ấy diễn đạt, nó dường như biết rằng những lời tôi nói về "người bạn thân" của mình là một câu chuyện đầy những lời dối trá. Ôi, tôi cảm thấy thật thất bại.
"Không có đứa bạn nào mà tao có thể mời qua được," tôi đáp, nhưng dám nói theo cách ngụ ý rằng tôi có bất cứ người bạn nào khác.
Và dĩ nhiên, em tôi đi sâu hơn về vấn đề mà tôi ít muốn bị hỏi nhất. "Vậy anh có những người bạn mà anh không thể mời qua được không?"
Bây giờ tôi phải trả lời thành thật. "Không, không có ai hết. Tao xấu hổ khi phải nói không có đến ít nhất một người. ... Và cái thằng mà tao quen tại lễ hội cũng là một lời nói dối. Chúa ơi, tao nên thú nhận ngay từ đầu. "
Tôi mong đợi nó sẽ chế nhạo tôi. Trút lên đầu tôi trong những lời bình luận gay gắt như "Anh nghĩ rằng mình sẽ làm được gì cho xã hội?" và "Và anh biết tại sao mình không có bạn không?"
Nhưng những từ ngữ phát ra từ miệng em ấy không cho thấy sự khinh miệt hay ngược đãi nào như vậy.
"Hử. Vậy cũng giống như em thôi. "
Và với điều đó, nó trở lại cuốn sách của mình.
Đến một mức độ nào đó, tôi có thể đoán trước rằng em tôi không có bạn bè, nhưng thật đáng ngạc nhiên khi nó tiết lộ với tôi cởi mở như vậy.
Tôi rất sửng sốt. Tôi cố gắng nghĩ ra câu trả lời nào đó cho nó. Bởi cũng khá lạ khi em gái lần thứ hai của tôi lại cho tôi biết một điều như vậy.
Phải có vài ẩn ý quan trọng trong đó.
Nó nói điều đó rất hững hờ, nhưng tôi chắc chắn rằng việc này cần sự can đảm. Ý tôi là, em ấy thường rất miễn cưỡng khi để lộ những khuyết điểm của mình.
Nếu tôi chỉ hỏi nó bất chợt kiểu "Honoka, mày có bạn bè không?", Nó thường trả lời đại loại như "Và anh định làm gì với thông tin đó?"
Nhưng trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì lịch thiệp, em ấy đã đánh dấu trang rồi chui vào chăn.
Nó đẩy tôi ra khỏi giường - "Em đi ngủ đây” - và kéo tấm chăn qua đầu.
Em ấy trông có vẻ đang giẫn dỗi, nhưng cũng có vẻ chán nản.
Khoảng ba mươi phút sau, khi tôi chắc rằng nó đã ngủ, tôi đi ra ngoài và hút thuốc, run rẩy dưới ánh đèn đường.
Tôi không thể nhận ra sự khác biệt giữa hơi thở lạnh lẽo thông thường của mình và khói.
Tôi nghĩ về những lời của em tôi.
Có lẽ nó đã đến thăm căn hộ của tôi vì quá cô đơn, tôi nghĩ. Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng em ấy đủ "đáng yêu" để điều đó xảy ra.
Nhưng đối với em gái đời-đầu của tôi, nó sẽ là một động cơ hợp lý. Và họ về cơ bản là cùng một người.
Bạn bè, hử.
Tôi hút một hơi cuối cùng và dập tắt điếu thuốc. Làn sương khói lơ lửng vô định khoảng hai mét trong không khí.