Bungaku Shoujo to Uekawaku Ghost [Cô gái văn chương và hồn ma đói khát]

Ryuukuni Saki

Moderator
Moderator
Messages
3,604
Reaction score
1,667
Points
113
Credits
167
Yevon tôi thấy vẫn on suốt mà, chỉ ít khi post thôi... :52: Stalker nói trong lúc ngạc nhiên.
 

yevon

Trap Cadet
Messages
188
Reaction score
26
Points
28
Credits
13
lời khuyên là nên vừa đọc vừa nghe secret garden và Emmanuel của Chris Botti và Lucia Micarelli.

Đoạn cao trào thì vừa đọc vừa ngâm thơ Puskin, Tago, Xuân Quỳnh và thơ Haiku do Nhật Chiêu dịch.

Bảo đảm cảm xúc nó dâng lên một cách không thể nào diễn tả được.


Hồi tết cũng vừa đọc đoạn ending của G senjou no Maou vừa ngâm Haiku của Nhật Chiêu. Cảm xúc gọi là dâng lên ào ào như sóng nước Tiền Đường.
 

yevon

Trap Cadet
Messages
188
Reaction score
26
Points
28
Credits
13
mới nghe lại bài Tears của Miku, hợp với tâm trạng của vol 2 đến 70-80%.

Nếu có làm movie cho vol 2 thì có thể lấy ngay bài này làm nhạc ending được.





đọc manga thấy thất vọng quá. Nét vẽ của hoạ sĩ không diễn tả được những gì mình cảm nhận. Mọi thứ cứ trôi đều đều mờ nhạt, chẳng ra sao. Nó không bùng cháy, tuôn trào ít nhất cũng phải như bài Tears chứ.
 

yoshi_1096

Illegal Member
Messages
7
Reaction score
0
Points
1
Credits
0
Nếu nói trong cả bộ Cô gái văn chương tình yêu nào khiến tớ ám ảnh nhất thì chắc phải là mối tình tuyệt vọng như thiêu thân lao đầu vào lửa của Hotaru. Gấp cuốn sách lại mà ẫn cảm thấy có gì đó nghẹn nghẹn trong cổ họng, trong đầu tớ vẫn hiện lên hình ảnh cô gái với mái tóc buông xõa và bộ đồng phục thời xưa nhẹ nhàng bước đi giữa ranh giới thực vào ảo, giữa hiện tại và quá khứ. Đẹp ma mị nhưng buồn đến nao lòng.

Cảm giác cuộc đời của Hotaru như là vật hi sinh của số phận, muốn sống vì tương lai mà lại bị trói buộc trong quá khứ, muốn hạnh phúc vì mình mà lại chỉ là kẻ thế thân, tình yêu cô trân trọng giấu trong tim từ lâu hóa ra cũng chỉ là một sự nghiệt ngã đau lòng không thể chấp nhận. Số phận đã quá bất công với cô ấy nên có lẽ cái chết cũng có thể coi là 1 cách giải thoát. Ít nhất cô ấy đã có thể rũ bỏ quá khứ, ít nhất cô ấy đã có thể buông tay, ít nhất cô ấy đã có thể nở nụ cười trong giây phút cuối cùng.
 
Top