[Text Game - Roleplay] Magical Girl Burst - City of Flowers. (In-character Thread)

doremon12340

(╬ ̄皿 ̄)凸 ~ くそ!
Moderator
Messages
8,953
Reaction score
1,427
Points
113
Credits
18
ALISA
Sau khi xách con bé loli chạy lòng vòng tìm người giúp thì không kiếm được ai nên Alisa đành quyết định để bé loli ấy vào bệnh viện để họ có thể chăm sóc cho con bé. Sau khi để ở ngay cổng bệnh viện,để tránh rắc rối nên Alisa liền rời khỏi chỗ đấy nhanh chóng và hướng về nhà.

Về nhà thì Alisa kiểm tra vết thương và băng bó chúng, em cũng quên gọi điện cho người thầy đáng kính của mình để thông báo về những gì xảy ra. Ghi lại những thông tin cần thiết như số lượng magical girl như em và tìm hiểu kỹ hơn về điểm yếu của mình

"Trong lúc đang chiến đấu trong Void, đúng là mình đã gặp phải không ít kẻ dở hơi rồi đây, không ngờ ở thế giới hiện đại giờ mà còn gặp những kẻ mặc đồ lạ đời mà vẫn đánh đấm tỉnh bơ chả biết họ có bị vấn đề gì không nữa.

"Nhưng có vẻ họ mạnh lắm,tuy không ở bên chị lúc trong Void nhưng em có thể cảm nhận được trong đó có rất nhiều nguồn năng lượng va chạm vào nhau rất kịch liệt"

"Phải bọn họ hoàn toàn khác vs người bình thường, đều là những kẻ mang sức mạnh như chị nhưng cũng rất quái gỡ"

"Quái gỡ"


"Phải tuy là cùng là Mahou shoujo nhưng có vẻ không phải ai cũng có thể hợp tác cũng nhau. 2 người còn đánh nhau ngay trước con Youma nữa thật không thể hiểu nổi, 1 người mặc kimono cầm cái quạt chạy nhong nhong trên chiến trường, 1 người ngực nhỏ lại mặc đồ da phanh ngực rồi 1 con nhóc ham hố để bị thương nữa chứ. Thật không hiểu nổi!!"

"Thế kết quả trận chiến này chị thấy thế nào"

"1 chữ disastroso, chị không thế làm được gì nhiều trong cuộc chiến lần này, hầu như những đòn đánh của chị đều bị nó vô hiệu hóa thật không thế tin được. Tức chết được chị sẽ không để chuyện này lặp lại nữa đâu!!!!!!!!!"

"Thế giờ chị tính làm sao sẽ thành đồng minh cũng họ hay sẽ là kẻ thù trong lần gặp tiếp theo"

"Điều này khó nói lắm, nhưng được thì chị sẽ chẳng mún làm 2 cái trên.Chị muốn một mình hạ Youma hơn là có những người khác xen vào!"

"Haiz thui vậy được rồi,người đó vẫn chưa về nhỉ, vậy là không thể bắt người đó đãi cho ăn rồi. Pyo đi cùng chị ăn takoyaki nào,ăn để xả xui vậy rồi về tập luyện"


"Yay"

"Mà chắc đây là bữa ăn cuối của mình rồi,tiền tiết kiệm của chị không còn nhiều nữa nên sau chuyện này mọi thứ yên ổn thì chị sẽ hỏi anh ta có cái gì để chị làm kiếm thêm tiền mà vẫn ở nhà không chứ chị không dám nói chuyện với người lạ đâu"

"Bó tay chị thật, chị cần tìm cách để bó thói sợ người là của mình đi đấy,mahou shoujo gì mà lại sợ người lạ cơ chứ"

"Mo..Chị sẽ cố vậy"

Cứ thế hai "người" bình thường bước ra khỏi nhà nói chuyện vui vẻ với nhau cùng nhau đánh chén những viên takoyaki ngon lành dẫu chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

bữa giờ bận + quên luôn cái này nên giờ viết bù vậy chả biết còn ai chơi ko
 

Mil Tasha

Satan
Translator
Messages
1,402
Reaction score
139
Points
63
Credits
0
Kuro vừa xuống xe, bước vào cửa sau của một quán café nhỏ nằm khuất trong góc phố. Cô đi vào phòng thay đồ, cởi bộ đồng phục đen tuyền ra và diện vào bộ maid diêm dúa. Thật phiền hà, từ cả bộ đồng phục đến cho cái công việc này chẳng đem lại gì ngoài sự khó chịu và chút tiền vặt vãnh. Kuro ngán ngẩm bước ra phía trước cửa hàng, cái quán café kỳ quặc này vẫn vắng teo vắng hoắt như thường ngày, việc tại sao nó vẫn còn chưa đóng cửa xứng đáng là 1 trong 7 bí ẩn vĩ đại nhất lịch sử. Keng keng, ồ thiêng thật, vừa nói đã có một tên ngố nào đó chui đến đây. Không biết lần này là một tay otaku bệnh đi mò mẫm toàn bộ các quán maid café khắp thành phố hay là một lao già bệnh hoạn nào đó vào gọi mỗi cốc nước rồi dán chặt cặp mặt biến thái kinh tởm vào ngực và váy của người làm đây. Cánh cửa mở ra, và vị khách bước vào là…
.
.
.
Một con bé dở hơi mặc một bộ áo như từ thời tiền sử, tay thì ôm khư khư 1 cây kiếm, đầu tóc thì lôi thôi, luộm thuộm. Chẳng cần hỏi cũng biết nó không phải là 1 vị khách điển hình của loại maid café này rồi. Mà khoan, Kuro nhớ mình đã nhìn thấy nó đâu đó mới đây. Phải rồi, nó cũng nằm trong nhóm mấy đứa con gái nhảy nhót múa lửa xung quanh cái con nhện bẩn thỉu ở khu trung tâm. Con bé này không phải tự dưng mà đến đây, nó bám theo mình tới đây. Vậy mục đích nó tới đây là gì? Kuro thầm nghĩ, và liền hỏi trực tiếp cô gái đứng trước mình:

“Cô đi theo tôi làm gì?”

Câu nói vừa thốt ra, cô gái đứng ngay trước cửa ấy liền khựng người một chút vì không biết trả lời thế nào. Rồi đột nhiên, hai tay cô gái chắp lại cạnh người, sau đó cả người và đầu cúi gập xuống rồi cô gái hét to lên:

“Tôi muốn trở lên mạnh hơn. Xin hãy chỉ cho tôi cách chiến đấu với Youma.”

Tiếng hét ấy rất to cộng với quán nằm ở trong ngõ và lúc này lại đang rất vắng nên tiếng nói ấy cứ thế vang vọng rất lớn đến mức cả các cô maid khác trong quán đang làm việc cả ở ngoài và trong bếp cũng ngó đầu ra nhìn. Kuro cũng sững mình bất ngờ mất một lút, rồi sau đó cô chợt cảm thấy bực mình đến mức mặt đỏ tía tai. Cô giơ tay chỉ ra ngoài cửa và chuẩn bị hét lên thì:

“Người quen của Kuro-kun đến ủng hộ quán đây sao? Thật quý hóa quá.”


Một giọng nói trầm bổng cất lên từ phía sau 2 người. Chủ nhân giọng nói là một người đàn ông trung niên có tầm tuổi từ 35-40, mặc một bộ vest màu tím với mái tóc cột đuôi ngựa dài, nhìn bề ngoài có vẻ là người Hoa. Người này có gương mặt chững chạc, đôi mắt màu xanh luôn nhíu lại sau cặp kính dày nhưng vẫn ẩn chứa tinh quang, đôi môi thì luôn đóng khuôn thành một nụ cười. Thành công trong việc đẩy hết sự chú ý vào mình, người đàn ông tiếp tục nói:

“À thật vô ý quá. Xin tự giới thiệu, tôi là Tai Chaiwan, chủ quán café này. Xin hãy cứ gọi tôi là Tai-chan. Mà sao chúng ta lại đứng đây nhỉ? Hãy vào bàn ngồi uống nước và trò chuyện nào.”

“Ừm…Không, tôi…tôi đến không phải để uống nước, và tôi cũng không có tiền…”

“Không sao, không sao. Lần này quán xin được mời. Qua cửa không phải là khách thì cũng là bạn, phải không nào Kuro-kun?”

Khi đang trả lời câu nói của Yuudachi sang hỏi Kuro, đôi mắt của vị chủ quán chỉ mở rộng hơn một chút, đôi môi thì khẽ nhếch xuống. Cái mặt nạ sắt của Tai Chaiwan chỉ khẽ lay động vậy thôi nhưng Kuro có cảm giác như mình vừa chứng kiến một bộ mặt khác của quỷ Asura vậy. Tay chủ quán này là thế đấy, bí ẩn, thâm tàng bất lộ, dù ông ta không thể hiện sức mạnh gì nhưng chỉ lời nói cũng đã gây ra áp lực vô hình với Kuro. Kuro miễn cưỡng khó chịu gật đầu, thế là cả 3 rảo bước đi đến một bàn ở trong góc quán.

“Tôi còn việc phải làm nên xin phép đi trước, hai cô gái xinh xắn dễ thương cứ tự nhiên trao đổi với nhau nhé.”

“C-cảm ơn.”

“…Vâng, Tai-san.”

Sắp xếp chỗ và nước uống cho 2 người sau, Tai Chaiwan tươi cười cáo từ và bước đi. Người đàn ông này như một cái bóng vậy, đến lúc nào không biết, đi lúc nào không hay. Ở tại bàn chỉ còn không khí nặng nề giữa 2 cô gái trẻ. Lúc này Kuro đang quắc mắt lườm huýt, nhưng Yuudachi cũng nghiêm trang nhìn thẳng lại không hề nao núng. Không khí cứ căng thẳng như vậy trong hơn 10 phút, rồi cuối cùng người chịu thua trước là Kuro. Kuro thở dài rồi lên tiếng:

“Kuro Hinamori. Tên cô?”

“H-hả?”

“Tch. Tên tôi là Kuro Hinamori, tên của cô là gì, hay cô không có?”

“A, à, vâng, tên tôi là Yamato Yuudachi, rất hân hạnh được làm quen!”

“Bỏ qua mấy cái thứ phép lễ nghĩ lằng nhằng và vào thẳng vấn đề đi, cô tìm tôi có vấn dề gì?”

“Ừm… Như đã nói, bởi vì tôi chưa từng chiến đấu với Youma, tôi muốn cô chỉ cho tôi cách để trở nên mạnh hơn và tiêu diệt Youma.”

“…Mạnh hơn, chiến đấu với Youma? Đây? Dạy?”

“Vâng!”

Đáp lại cách hỏi cợt nhả của Kuro, Yuudachi gồng hết mình lên và trả lời thật trang nghiêm, hai mắt nhìn thẳng với 2 mắt Kuro. Đối diện với ánh mặt và thái độ ấy, Kuro đờ người ra một lúc, rồi bất chợt một tay đưa lên mặt cười phá lên.

“Ưhahahahahahahahahahahahahahahahaha...”

“…”

“Hahahahahahahahahahahahaha…”

“…”

“Hahaha… Ôi trời, cười đến chết mất.”

“…Có gì buồn cười? Tôi đang rất nghiêm túc.”

“Chính vì thế nên mới đáng cười.”

“…”

"…Cô bảo cô muốn giết Youma phải không? Vậy lý do cô muốn giết Youma là gì?”

“…Eh?”

“Tôi hỏi, lý do cô muốn giết Youma là gì?”

“Còn phải hỏi ư? Chúng là những thứ xấu xa làm hại đến người khác.”

“Những thứ xấu xa làm hại đến người khác ấy hả… ha…”

“…?”

“Cô muốn biết cách giết Youma chứ gì? Đơn giản thôi.”

“Chém chết con Youma đang ngồi ngay trước mặt cô đi.”

“…!”

“Chém chết nó bằng thanh kiếm ấy thì coi như cô đã chính thức tiêu diệt con Youma đầu tiên. Còn việc mạnh hơn thì ta không dám chắc với cô đâu.”

“Sao tôi có thể làm thế được? Suy cho cùng cô cũng là một Mahou Shoujo…”

“Mahou shoujo? Ha. Đừng có nhầm tưởng, ta không cùng chiến tuyến với các người, chỉ là ta để dành các người giải quyết về sau thôi.”

“…Tại sao cô lại làm vậy?”

“Tại sao ư? Chẳng có lý do cụ thể nào hết, chẳng qua là ta đã chán ghét cái thế giới này thôi. Và nuốt chửng các người sớm thì sẽ thật nhàm chán.”

“Vậy, bây giờ có có dám ra tay tiêu diệt con Youma sẽ giết ngươi và mấy kẻ bạn chính nghĩa của ngươi không? Nếu không thì hãy chuẩn bị chết đi.”

“…”

Cánh tay Yuudachi khẽ siết chặt vào thanh kiếm cô đang ôm trong tay. Kuro thì vẫn đang cười mỉa mai khinh miệt. Bầu không khí giờ không chỉ căng thẳng mà còn đầy mùi sát khí và nguy hiểm.

“…Ha. Cuối cùng vẫn là không thể hả?”

Cánh tay Yuudachi khẽ thả lỏng thanh kiếm bỏ cuộc, gương mặt thì cúi gằm xuống thất vọng. Lúc này Kuro nhắm mắt lại, từ từ đứng dậy và trừng nhìn Yuudachi:

“Dù không chấp nhận cái chết, cô vẫn không có đủ ý chí và sức mạnh để giết. Một thanh kiếm được vung ra một cách vô thức thì chẳng khác gì một thanh sắt vụn. Từ giờ đừng đến đây và cũng đừng tìm đến ta nữa. Ta không muốn phí công giết một kẻ nhàm chán thế này.”

Nói đoạn, Kuro bỏ đi ra phía sau quán café, để một mình Yuudachi ngồi lại run rẩy lên vì xúc động. Yuudachi cứ ngồi ở đó, suy nghĩ về lý tưởng của bản thân, mặc kệ những gì xảy ra xung quanh mình mà không màng đến những chuyện xảy ra xung quanh. Lúc này trời đã bắt đầu trở nên ngả tối, một người hầu nữ từ từ tiến tới và nói với Yuudachi:

“Xin lỗi quý khách, đã đến giờ quán đóng cửa, phải cảm phiền quý khách rời quán để chúng tôi.”

“A… à vâng. Ừm... Kuro-san, à không, Hinamori-san, vẫn còn làm việc ạ?”

“Hinamori-san? Không, cô ấy đã xin phép về từ sớm rồi.”

Gương mặt Yuudachi sầm lại, cô tạm biệt cô maid và rời khỏi quán. Lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng, cô gái tự hỏi lòng mình về lý tưởng và quyết tâm của chính bản thân mình. Cô cứ bước đi trên con đường bất định tìm kiếm câu trả lời cho thanh kiếm của mình, lòng man mác nhớ về nơi được gọi là nhà.

To be continued.
 

Mil Tasha

Satan
Translator
Messages
1,402
Reaction score
139
Points
63
Credits
0
Một buổi sáng sớm tinh mơ, một cô gái cao ráo xinh đẹp đang mặc bồ đồ maid đạp xe trên con đường phố sáng sủa trong lành. Trên đường đi cô không ngừng cười nói chào hỏi người dân bên đường. Cứ vậy một lúc sau khi đến một ngõ nhỏ, cô gái ấy đạp xe đi vào một con ngách nhỏ. Cô gái dứng trước một ngôi nhà trông có vẻ như là một cửa tiệm nhỏ, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa và đưa tay tới tra chiếc chìa vào cửa. Đúng lúc này, một tiếng sột soạt đáng ngờ cất lên. Cô gái giật thót người, ngay lập tức rảo mắt nhìn xung quanh cảnh giác. Một bóng đen hình thù quái dị đang ngự trị trong góc của con ngõ. Trên thứ có vẻ giống như là khuôn mặt của nó có 2 chấm phát sáng như là hai mắt đỏ ngầu. Nó không ngừng phát ra những tiếng rầm rừ đáng sợ. Cô gái kia từ từ rút chìa khóa lại, mồ hôi lạnh khẽ lăn trên trán. Cô chậm rãi tiến tới gần bóng đen hơn để quan sát. Đúng lúc này, bóng đen ấy đột nhiên lại động đậy, trên mặt nó xuất hiện một cái chấm đen như cái miệng. Cái miệng ấy há to ra và một tiếng động quái dị cất lên:
“Ục ục ục ục ục ục…”

“…”

“…”

“Ục ục ục ục…”

“…”

“…”
.
.
.

“Ha ha ha, nào nào, xin mời cứ tự nhiên đừng khách khí.”

Lúc này, ngồi trong quán maid café đang có 3 người, một là cô gái maid vừa đạp xe tới nơi làm việc vẫn đang thở dài với khuôn mặt còn chút sửng sốt, ngồi bên cạnh là chủ quán café, người đàn ông kì quặc có tên là Tai Chaiwan, và dối diện họ là cái “bóng đen” lúc nãy, một cô gái đeo thanh kiếm sau lưng đang ăn tới tấp đồ ăn trên bàn. Đó chẳng phải ai xa lạ, chính là vị khách đặc biệt mới tới quán café gây náo động vài ngày trước đây.

“Tôi xin lỗi vì hành động vô ý của tôi và đã tiếp tục làm phiền các vị thế này…”

“Không sao, không có vấn đề gì. Maria-chan rất vui khi thấy có người thưởng thức món ăn của cô ấy tận tình đến vậy. Và được thưởng thức bữa sáng cùng 2 cô gái xinh đẹp dễ thương trong một buổi sáng đẹp trời thế này đúng là 1 vinh hạnh.”

“Em không cần phải lo lắng gì đâu. Làm thêm một suất ăn cũng không có gì đáng để tâm. Vả lại bữa sáng thường ngày của quán chỉ có tôi, thỉnh thoảng cùng lắm cũng chỉ có thêm Tai-san, nên tôi rất vui khi có thêm người ăn sáng cùng. Còn bữa uống nước hôm trước đã được trừ vào lương của Hinamori-san rồi, em không phải lo đâu.”

“…Vâng.”

Khi vừa nhắc tới cô gái trong bộ đồ đen ấy. tâm trạng của Yuudachi lại trĩu xuống. Đã mấy ngày rồi cô chưa gặp người con gái bí ẩn ấy là manh mối duy nhất của Yuudachi với <thời đại này> và thế giới pháp thuật của MS và Youma, nhưng cô ta lại từ chối không giúp mình, và cô còn phát hiện ra tâm ý khát máu cùng nghi vấn nguồn gốc của người này. Hiện tại trong đầu Yuudachi là một mớ bòng bòng không có đường thoát ra, cô đã đi nhiều ngày tìm kiếm manh mối khác nhưng không có gì hết nên bất giác cô lại quay trở về nơi này. Nghĩ đoạn, Yuudachi liền hòi:

“…Ừm. Xin cho hỏi bao giờ Hinamori-san sẽ tới làm việc ạ?”

“Hinamori? Cô ấy chưa nói với em sao? Cô ấy đã nghỉ việc ở đây được vài ngày rồi.”

“Hả? Nghỉ việc ư!? Tại sao?”

“Kuro-kun đang bị ốm và cảm thấy không khỏe trong người nên đã xin nghỉ tạm thời để về tĩnh dưỡng rồi.”

“…”
Vậy đấy, thế là manh mối duy nhất của cô giờ cũng không còn nữa. Yuudachi cúi đầu chán nản. Lúc này, Tai Chaiwan mới tiếp tục lên tiếng hỏi:

“Thế vậy tiểu thư có dự dịnh sẽ làm gì tiếp theo?”

“…Làm gì tiếp theo?”

“Đúng vậy. Tiểu thư không có nhà để về phải không nào? Dù rất muốn giúp, nhưng quán café của chúng tôi cũng không thể giữ cô ở lại đây mãi được. Tuy nhiên, nếu không ngại, tiểu thư có thể đến tệ xạ của kẻ phong lưu này…”

Bụp!
Tai Chaiwan vừa nâng tay Yuudachi lên hôn thì Maria đã túm áo ông ấy lên và cốc một phát mạnh vào trán khiến ông ta bị K.O ngay lập tức. Sau đó cô ấy nâng nâng cái kính trên mũi lên, miệng thở dài.

“Thật tình, ông chủ không bao giờ biết bỏ cái trò dụ dỗ các cô gái trẻ.”

“Nhưng Maria-kun, biệt thự của tôi không phải là nơi ở thích hợp nhất đối với các tiểu thư sao? Ở đó thoải mái, rộng rãi, sạch đẹp lại có một người đàn ông vĩ đại luôn ở bên che chở bảo vệ các quý cô khỏi những tên stalker xấu xa rình rập các quý cô.”

“Tên stalker xấu xa duy nhất cần được cách ly chính là ngài đấy.”

“Ô hô hô… Maria-chan à, em vẫn luôn ghi nhớ kỷ niệm lần gặp đầu tiên của chúng ta sao. Xin em cứ yên tâm, dù cho có stalk bao nhiêu cô gái đi chăng nữa, kỷ niệm đêm ấy của chúng ta sẽ luôn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi.”

“…Đi chết đi!”

Lúc này Maria-san trông không khác gì một con quỷ khủng khiếp mới thoát khỏi địa ngục. Toàn thân cô ấy như bùng cháy lên một ngọn lửa địa ngục, hai mắt nheo lại, đôi môi xinh xắn giờ đã nặn thành một nụ cười máy móc đây ghê rợn. Khuôn mặt đáng sợ ấy cứng đơ lại, hai tay cô ấy thì nện liên tục vào đầu người đàn ông khốn khổ đang kêu réo thảm thiết. Đứng trước cảnh tượng hãi hùng này, đến một người dũng cảm như Yuudachi cũng cảm thấy lạnh sống lưng, cô liền cất tiếng lên muốn ngăn lại:

“Ừm… Maria-san…”

“Ơi, xin lỗi nhé, nhưng em có thể đợi chị thêm một chút được không.”

“…Kh-không có gì đâu ạ…”

Đối diện với gương mặt ác quỷ vẫn cứng đờ ra khi một dòng máu phun ra ấy, Yuudachi cũng phát hoảng lên chỉ biết im lặng nghe theo. 5 phút sau, 2 người họ đã ngừng việc tra tấn lại, Maria-san đang lau tay bằng một chiếc khăn mùi xoa, còn Tai-san đã ngừng kêu réo, nhưng những vệt máu vẫn tòng tòng chảy trên đầu ông ấy. Đối diện với cảnh tượng kinh hoang và thương tích như vậy, người đàn ông ấy vẫn nở nụ cười méo xệch, cặp kính thì méo xệch, nhưng chứng kiến cảnh tượng này khiến Yuudachi có cảm giác 2 người này như một cặp vợ chồng lâu năm. Nghĩ vậy, Yuudachi không kìm được mà phì cười.

“Cuối cùng thì, dù rất tiếc nhưng tôi không thể đón tiểu thư về ở cùng.”

“…Haizz. Dù chị cũng rất muốn giúp em, nhưng chị chỉ ở một căn phòng nhỏ không đủ chỗ cho 2 người ở.”

“Không sao, tôi hiểu. Tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ của hai người. Tôi đã làm phiền 2 người đủ rồi, giờ có lẽ đã đến lúc tôi xin cáo từ.”

Nói vậy, Yuudachi liền đứng dậy, cúi gập mình cảm tạ hai người rồi quay ngước bước tới cánh cửa. Khi cô đi được vài bước, người chủ quán café liền cất tiếng

“Khoan, vẫn còn một người có thể giúp cô mà.”

“Hả? Là ai vậy?”

“Không phải cô là bạn của Kuro-kun sao? Hãy nhờ cô ấy giúp đỡ.”

“Ư… Thực ra thì, chúng tôi.. không hẳn là bạn.”

"Tôi không biết về chuyện của 2 người, nhưng dù 2 người có là bạn hay không thì 2 người hoạn nạn giúp đỡ nhau cũng đâu vấn đề gì phải không nào? Cô có thể đến ở nhờ chỗ Kuro-kun, và Kuro-kun cũng cần một người giúp khi đang điều dưỡng nghỉ ngơi, lợi cả đôi đường.”

"..."

Nói đoạn, Tai Chaiwan rút ra một mảnh giấy và một cái bút rồi ghi thứ gì đó lên tờ giấy. Sau đó ông ta đưa mắt nhìn Maria, cô ấy trừng mắt nhìn lại ý dò hỏi, rồi sau đó gật đầu xác nhận và đi ra sau quán café. Khi Maria vừa đi khỏi, ông chủ quán liền đưa tờ giấy tới cho Yuudachi.

“Đây là địa chỉ của Kuro-kun, Những lúc này quán chúng tôi tất bật quá, không có thời gian để đi thăm cô ấy. Mong cô có thể giúp chúng tôi mang đồ ăn đến thăm cô ấy.”

“…Eh. Việc này…không được đâu. Hinamori-san… không có thiện cảm với tôi.”

Tai Chaiwan cười lắc đầu nói:

“Không đâu. Có thể cô không biết chứ, cô ấy là tsundere đấy. Họ là kiểu người ngoài cứng trong mềm. Cô đừng để ý tới lời nói mà hãy chú ý tới hành động của họ.”

“Tsundere ư…”

“Phải, cô cứ tin tôi. Tai Chaiwan này tự tin rằng bản thân có con mắt nhìn người rất nhạy bén. Tôi hiểu Kuro-kun cũng như tôi tin rằng cô là một người tốt.”

“…”

Yuudachi khẽ nhận lấy mảnh giấy mà ông chủ đưa cho. Lúc này Maria cũng vừa từ trong bếp đi ra với một gói đồ ăn dường như là hộp bento đưa cho Yuudachi.

“Xin hãy giúp chúng tôi chăm sóc cho Kuro.”

"Cô ấy có thể là một người cục cằn, bướng bỉnh, vậy nên xin hãy thật kiên nhẫn với cô ấy nhé."

“…Vâng. Xin hãy cứ tin ở tôi.”

Nói xong, Yuudachi liền phóng ra ngoài quán, tay ôm túi bento, khuôn mặt đã trở nên rạng ngời hơn, chạy đi thật nhanh. Lúc này, hai người chủ quán cũng đi ra ngoài, mắt nhìn theo cô ấy, Maria liếc mắt nhìn ông chủ đầy ẩn ý rồi hỏi:

“Ngài làm vậy liệu có được không? Ngày hôm trước cô bé ấy đến đây đã bị từ chối rồi, vả lại tôi cũng không có chút thông tin gì về cô bé đó.”

Đáp lại câu hỏi của cô hầu nữ, vị chủ quán vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ sắt của mình. Lúc này mắt ông ta cũng không đáp lại ánh nhìn của Maria nên cô không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.

“…Maria, cô có tin vào bánh xe số phận không?”

“…Số phận ư? Không, tôi không tin. Tôi tin con người tự tạo nên số phận của bản thân.”

“…Cũng phải, Maria-chan là người mạnh mẽ, tự cường, mọi thứ Maria-chan có được đều là do tự bản thân đạt lấy từ 2 bàn tay trắng, dĩ nhiên cô sẽ không tin vào thứ gọi là số phân.”

“Đúng vậy. Nếu có thứ duy nhất có thể gọi là số phận trong cuộc đời tôi thì đó chính là việc gặp được ông.”

“…Ha, gặp được ta ấy hả. Dường như tất cả các cô gái gặp được ta đều cho rằng đấy là sự sắp đặt của số phận.”

“…”

“Ta cho rằng cô đúng, nhưng đồng thời cô cũng sai.”

“Sao cơ?”

“Số phận là có thật. Số phận đơn giản chỉ là những việc mà con người không dự đoán trước được, va chạm, tạo ra các nhân mới, và cứ thế tiếp diễn.”

“Nhưng đúng là con người tự tạo nên số phận của mình, họ có thể chuẩn bị, tính toán và chuẩn bị trước với số phận, và đồng thời, họ cũng có thể lợi dụng số phân để sắp đặt nhân và quả. Mọi sinh vật đều có giới hạn của mình, có những điều chúng ta làm được và không làm được. Không có vị chúa toàn năng có thể can thiệp và điều khiển mọi thứ theo ý ông ta muốn. Chúa thật sự là người biết cách chuẩn bị và lợi dụng số phận.”


“…”

Trong 1 thoáng chốc, Maria đã chứng kiến 1 cảnh từ lâu cô chưa thấy. Tai Chaiwan trở nên nghiêm túc. Cặp kính ông ta sáng loáng lên che đi đôi mắt, nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt ông ta đã biến mất. Nhưng việc ấy cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Tai Chaiwan dường như cảm nhận được ánh nhìn nghi hoặc của Maria nên nhanh chóng đẩy cặp kính, chiếc mặt nạ sắt của ông ta nhanh chóng trở lại.

“Maria, cô cứ an tâm, cô gái đó tuy không phải người bình thường nhưng là một người tốt, ít nhất cô ấy sẽ giúp được cho Kuro-kun. Vả lại mọi chuyện không thể nào tồi tệ được hơn đâu.”
Nghe câu trả lời ấy của ông chủ, Maria vẫn tỏ ra hơi chút lưỡng lự, nhưng rồi cô cũng khẽ gật đầu từ bỏ và quay lại vào trong quán. Lúc này Tai Chaiwan quay mắt nhìn theo hướng Yuudachi chạy, nỏ một nụ cười đầy ẩn ý, thoáng tỏ ra nét u sầu lo lắng và nói:

“Thời gian không còn nhiều nữa. Tất cả xin trông cậy hết vào người, Yuudachi-dono.”
 

Mil Tasha

Satan
Translator
Messages
1,402
Reaction score
139
Points
63
Credits
0
Yuudachi đang rảo bước đi trên cầu thang đi vào của một ngôi đền. Theo tờ giấy Tai Chaiwan đưa, Yuudachi đã đi bộ nửa ngày đường và đã đến một ngôi đền nằm ở sát rìa Tây của thành phố. Cả khu vực này có rất ít nhà cửa và người dân, vẫn đang là một khu đang phát triển. Càng đến gần ngôi đền thì số lượng nhà cứ ít dần cho đến khi không có hẳn, và trước ngôi đền là một khu rừng nhỏ ngăn cách nó với cuộc sống hiện đại. Cổng vào ngôi đền đã bám đầy bụi, Những ngôi nhà cổ bên trong cũng đã hỏng hóc, sập xệ. Cô cũng đã thử cất tiếng gọi liên tục: “Xin chào, có ai ở đây không ạ??”, “Xin chào?”, nhưng không có lời hồi đáp nào. Yuudachi thử vận hết giác quan lên để cảm nhận khí khắp khu đền, nhưng gần như chẳng có dấu vết nào. Nói là vậy, khi bước đến cổng một ngôi đền màu đen trông kín bưng không có một lỗ hở, Yuudachi cảm nhận được, dù cực kì nhỏ, một sát khí đen tối đang cư ngụ bên trong. Càng tiến gần vào căn đền cảm nhận ghê rợn ấy càng rõ rệt hơn. Đến khi còn cách vài bước, cổng căn nhà như biến thành cổng địa ngục tỏa ra khí tanh tưởi chết chóc. Bất giác, Yuudachi đưa tay lên hướng tới cánh cửa. Lạch cạch, một tiếng động cất lên ở căn nhà khác làm Yuudachi choàng tỉnh, rụt cánh tay lại. Lúc này sát khí vừa xong cũng vụt biến mất. Yuudachi thoáng ngờ vực nhưng rồi cũng bỏ qua, cô rảo bước đi đến căn nhà có tiếng động. Và khi mở ra, thứ xuất hiện trước mặt Yuudachi là…


“…”

“…”

“…”

“…”

Cả hai cứ trăn trối nhìn nhau, mồm thì há hốc mắt thì tròn xoe. Cứ như vậy hơn chục giây, mặt của cô gái đang thay đồ thì tối sầm lại, còn Yuudachi thì bắt đầu đỏ tía tai lên.

“*Rầm* Ahhh, xin lỗi, thành thật xin lỗi ạ!!”

.
.
.
Một lúc sau, hai người đã ngồi xuống bàn, Kuro lúc này đã thay sang quần áo mặc tại thì vẫn hằm hằm cau có, còn Yuudachi thì mặt vẫn hơi đỏ hồng, mắt dán chặt lấy bàn. Không khí trở nên kỳ cục, Kuro vẫn giữ nguyên thái độ ấy mà hỏi:

“Không phải tôi đã bảo cô đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi cơ mà. Mà khoan, làm thế nào mà cô lại tìm được nơi này?”

“V-vâng, là Tai-san và Maria-san nhờ tôi thay họ tới thăm và đem thứ này tới.”

Nói rồi Yuudachi đưa cái túi bento ra và đặt lên trên bàn. Kuro liền tặc lưỡi. Cái tay chủ quán stalker chết tiệt, không ngờ lão lại dám tiết lộ địa chỉ nơi này cho con bé đó. Từ đầu vốn điền địa chỉ nơi này vào bản vì vốn nghĩ sẽ sớm rời nơi này, nhưng vì đã bỏ tiền ra mua đồ gia dụng để nơi này nên cũng khó chuyển chỗ ở. Cô mở cái túi ra, bên trong ngoài hộp cơm còn có một phong bì tiền và một mảnh giấy có nội dung:

“Kuro-kun yêu quý
Đây là tình yêu Tai-san gửi gắm có thể chữa lành mọi vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần, xin hãy tận hưởng từng miếng trong khoái cảm. Ngoài ra còn có phong bì tiền thưởng. Về cô bé chuyển đồ, cô ấy hiện không có nơi nào để đi, Kuro-kun tốt bụng hãy cho cô ấy tá túc cùng. ít nhất là trong đêm nay.
Gửi ngàn nụ hôn yêu thương.
Tai-san thân thương của Kuro.”
*Dấu son môi*

Kuro liền xé nát mảnh giấy thành từng mảnh khiến Yuudachi ngỡ ngàng. Sau đó Kuro liếc sang lườm Yuudachi một cái rồi nói:

“Dù chẳng được ích gì nhưng dù sao cô cũng đã mang cái hộp cơm này đến đây, coi như trả công thì cô ăn nó luôn đi. Cô có thể ở lại đây đêm nay, nhưng sáng mai phải rời đi ngay.”

“…”

“Sao?”

“Tôi đến không phải để tìm nơi ở! Tôi muốn cô chỉ cho tôi cách chiến đấu để trở nên mạnh hơn!!!”

“Cái gì? Ha… Não cô vẫn chưa thủng hả? Tôi đã nói rồi còn gì. Nếu cô muốn học thì chỉ có một cách đó là hãy chém chết ta, còn không thì hãy ngoan ngoãn rời đi.”

“Nhưng…”

“…”

“Thế nhé. Cứ ngoan ngoãn làm như lần trước đi.”

Nói đoạn, Kuro chống chân rồi đứng lên, quay lưng định bước đi. Thế rồi:

“Không!!!”

“…Hử?”

“Hinamori-san không phải kẻ xấu. Hại Hinamori-san là điều không đúng.”

“…Hổ. Cô bị thiểu năng hả? Lặp đi lặp lại cái đoạn hội thoại này không chán sao. Tôi đã giết không ít và có thể sẽ còn giết nhiều hơn nữa, bao gồm cả cô trong đấy đây.”

“Tôi biết. Và tôi cũng không quan tâm.”

“…Sao cơ?”

“Tuy không thể nhớ được quá khứ của mình, nhưng tôi có thể cảm nhận được đôi tay này đã từng nhuốm máu. Mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, không ai có thể suy xét được việc làm của mình là đúng hay sai, quan trọng là chúng ta làm điều mình tin, giống như việc tôi tin cô là người tốt. Dù cô luôn bảo rằng mình là người xấu và muốn giết cả các Mahou Shoujo, nhưng cô không bao giờ ra tay với tôi. Đó là bằng chứng.”

“Hãy giúp tôi, Kuro!”

Lúc này, gương mặt của Yuudachi không còn cúi xuống nữa mà hướng thẳng lên nhìn Kuro với ánh mắt kiên định. Kuro lúc này cũng không còn quay lưng lại với Yuudachi nữa và cũng nhìn lại Yuudachi. Điểm lạ ở đây là Kuro không chỉ tỏ vè ngạc nhiên mà cả gương mặt lạnh lùng vô cảm có pha sự độc địa thường ngày không còn thấy đau nữa, mà thay vào đó là một vẻ mặt ngạc nhiên như của một thiếu nữ vừa nghe lời tỏ tình, gương mặt của Kuro hơi đỏ hồng lên, đôi môi chúm lại và cặp mắt thì khẽ mở ngạc nhiên. Tuy nhiên gương mặt hiếm thấy ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát, như cảm nhận được hơi nóng trên gương mặt, Kuro nhanh chóng quay đi và tiếp tục bước về phòng. Cô chỉ nhẹ nhàng nói thêm một câu:

“…Cô gọi tôi là gì cơ?”

“Ư, a. Tôi xin lỗi.”

“…Không có gì thì sáng mai tự động rời khỏi đây, không tiễn.”

Nói rồi Kuro biến mất vào trong phòng, để lại Yuudachi một mình ngồi đó. Khi vừa sập cửa phòng lại, cô khẽ ngả người vào cửa, bất giác đưa tay sờ lên đôi má ửng hồng và khẽ thở dài. Sao con bé ấy lại chường cái mặt đó ra, và gọi mình như thế chứ.
“Rút cục cuối cùng mình vẫn không thể quên đi được…”
Ngăn cách nhau giữa 2 bức tường, 2 cô gái ngồi dựa vào tường thẫn thờm chán nản, mỗi người có một niềm tâm sự riêng, một ý nghĩ riêng. Cứ như vậy màn đêm chìm xuống cùng bầu không khí ảm đạm của giấc ngủ.

Chíp chíp. Ánh nắng chiếu vào phòng khiến Kuro tỉnh giấc. Đêm qua là một đêm mệt mỏi với cô, cô cũng không rõ mình đã thao thức bao lâu. Đầu óc cô nhức nhối, không phải là do thiếu ngủ bởi vốn dĩ cô đã quen với tình trạng thức rồi. Chủ yếu là do vị khách hôm qua và phiền phức mà cô ta đem lại. Nghĩ đến đây, Kuro uể oải ngồi dậy và đi ra phòng khách kiểm tra. Gói đồ ăn vẫn còn ở đó chưa mở ra và đã nguội lạnh, nhưng người thì đã không còn thấy đâu. Vậy cũng tốt, thế là đỡ được bao nhiêu rắc rối dư thừa. Ahh. giờ cũng đã gần trưa rồi, thôi khỏi đến trường luôn. Nghĩ đoạn, Kuro thong thả tiến đến cái tủ lạnh và lấy ra một lon bia. Cô bật tạch một cái rồi đưa lên miệng uống một hơi thật dài, khà một tiếng sảng khoái. Cô cầm lon bia thong thả đi ra ngoài sân thì sững sàng. Yuudachi đang quỳ trước sân, hai tắp chắp vào gối, mắt mở trừng nhìn.

“…Cô Làm Gì Thế?”

“Vì Hinamori-san nói tôi phải rời nhà vào buổi sáng nên tôi sẽ quỳ ở đây.”

“Cái gì? Cô quỳ ở đây từ sáng đến giờ ư? Sao không đi chỗ khác mà quỳ ở đây làm gì?”

“Đúng vậy. Tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào Hinamori-san đồng ý giúp tôi.”

“Cô tưởng cô làm thế này thì tôi sẽ cảm thương và giúp cô ư?”

“Có lẽ không, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài thể hiện lòng quyết tâm của mình.”

“…Được thôi, vậy thì cứ quỳ ở đó đến chết đi.”

Nói xong Kuro trừng mắt một cái rồi quay lại vào phòng. Con bé ấy đúng là dở hơi, để xem nó quỳ ở đó được bao lâu, chắc được thêm 1 tiếng nữa là cùng chứ gì. Nghĩ vậy, Kuro thong thả nằm xuống xem TV. 3 tiếng sau, sau khi đã xem chán đủ các kênh rồi, Kuro nhổm dậy tắt TV và thay quần áo sang đồng phụci, lấy ví đi ra ngoài. Lúc này, Yuudachi vẫn đang nhắm mắt quỳ xuống giữa cái nắng chang chang, nhưng Kuro chẳng thèm bận tâm và vẫn cứ đi ra ngoài mua đồ.

Buổi tối, trời nổi gió mạnh, con bé ấy vẫn kiên quyết quỳ ở đó không nhúc nhích chút nào. Có lẽ đến tối nó sẽ bỏ cuộc. Thôi đi ngủ

Đêm đến, trời nổi cơn mưa rào, sấm sét nổ vang trời. Yuudachi vẫn quỳ ở giữa sân mặc cho mưa gió giá rét. Lúc này Kuro đang đứng bên trong nhà, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang tự hành hạ mình ở ngoài kia. Sao cô ta phải làm thế chứ? Việc giết Youma và đạt được điều ước với cô ta quan trọng thế ư? Muốn giúp cô ta mạnh lên thì chỉ có một cách, nhưng cũng không thể chọn cách đó được, bởi nếu vậy thì sẽ quá mạo hiểm. Nó sẽ không chỉ thay đổi số phận cô ta, mà còn của bản thân mình.

“Ha…Con bé đó với ngươi rất hợp nhau đấy.”

“!!!”

Một giọng nói trầm sâu vang lên trong đầu Kuro khiến cô thoáng giật mình. Nó đem lại khí tức tử vong vô hình.

“Lạ đấy nhỉ, mi lại hiện thân khi có người la đến đây sao? Không giống với tính cách của người chút nào.”

“Cũng chẳng có gì to tát lắm, con bé ấy đã đóng hết tinh thần của nó rồi nên cũng chẳng phát hiện được ra ta đâu. Và quan trọng hơn là, ta cũng phải ra chào đón vị sứ giả kế tiếp chứ.”

Nói xong, giọng nói bí ẩn lại cất lên một tràng cười khàn ngụy dị, và mặt của Kuro cũng tái nhợt đi.

“Ngươi nói linh tinh gì thế hả? Sao con bé ấy có thể là kẻ tiếp theo được? Nó không đáp ứng được nguyện vọng của sự diệt vong. Chưa kể đến việc nó đã có Tsukaima rồi, nó cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.”

“Đúng, hiện tại thì nó chưa đáp ứng được, nhưng nó là kẻ duy nhất có triển vọng. Ta đã thử nó rồi, ngoại trừ về vấn đề tâm lý ra thì nó rất thích hợp, thậm chí còn hơn cả ngươi đấy.”

“Không thể nào. Ngươi im đi, dù ngươi có nói thế nào thì ta không bao giờ chấp nhận chuyện này đâu.”

Trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lã tã và tiếng gió rít chói tai. Thế rồi giọng nói bí ẩn kia lại cất tiếng lên tiếp:

“Bản thân ngươi cũng hiểu rõ, nhưng ngươi không chịu chấp nhận đó thôi. Ta và ngươi muốn 2 thứ khác nhau, nhưng chúng ta đều có cùng một mục tiêu. Và con bé chính là lựa chọn duy nhất. Ngươi cũng chẳng có cách nào đưa nó thoát khỏi con đường này đâu. Thời gian của ngươi thì sắp hết rồi. Ta cho ngươi thời hạn 1 tuần, chỉ vậy thôi, sau đó thì ngươi sẽ chẳng làm được gì nữa đâu.”

Rồi giọng nói ấy vụt tắt và sát khí của nó cũng biến mất theo, chỉ để lại Kuro đang nghiến răng ken két, hai tay thì siết chặt lại.

Giữa trưa mưa to gió rét, Yuudach vẫn đang quỳ giữa sân, cả thân hình nhỏ bé ấy run bần bật lên, hai mắt thì đã nhòe đầy nước mưa, quần áo thì ướt đến như rã cả ra. Đột nhiên lượng hạt mưa rơi xuống đã ngớt hẳn. Yuudachi khẽ ngẩng đầu lên, trước mặt là Kuro đang cầm một chiếc dù che cho cô.

“Cô còn định quỳ ở đây đến lúc nào nữa hả? Cô bị ngốc hay sao mà lại bày ra cái trò này?”

“…Tôi… sẽ quỳ… đến khi nào… Hinamori-san… chấp nhận…”

“Thật đến chịu cô. Thôi được rồi, tôi đồng ý.”

“…Sao cơ?”

“…Tôi nói là tôi đồng ý giúp cô, được chưa?”

“…Thật...ư?”

“Haizz… Phải, là thật.”

“…Vậy thì…tốt quá…Cảm ơ…”

Chưa nói dứt lời, Yuudachi liền khuỵu người xuống, Kuro hốt hoảng cúi xuống đỡ lấy, cả thân người ướt nhép ấy nóng ran cả lên. Cô ta ngất rồi. Thật tình. Cảm ơn cái gì chứ? Tại sao phải quyết tâm như vậy? Tại sao lại ngốc nghếch đến vậy chứ? Tại sao…
 
Last edited:

Mil Tasha

Satan
Translator
Messages
1,402
Reaction score
139
Points
63
Credits
0
Máu
Máu
Máu
Tôi đang đứng giữa một cánh đồng
Nơi mùi máu tanh tưởi bốc lên ngập úng trong không khí
Bầu trời tối sầm lại bởi những đàn quạ đen khổng lồ
Một cánh đồng nơi cỏ đã ngập trong dòng huyết dịch quyện lẫn giữa những làn máu đen và đỏ
Nằm trên mặt đất là một biển máu thịt vung vãi tung tóe
Xác của con người
Xác của những sinh vật có hình thù quái dị
Những con orc khổng lồ
Những con Youkai đủ chủng loại
Giữa cái địa ngục trần gian ấy, vẫn có một bóng đen đứng sừng sững
Trên tay kẻ đó cầm một thanh kiếm, thân mặc một bộ giáp, và khắp người là những vệt máu đỏ và máu đen đến mức không thể phân biệt được đâu là máu của hắn
Hắn cứ đứng đó, không vui, không buồn, không phẫn nộ, không bi ai
Chỉ có một đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định
Bất chợt, kẻ đó quay lưng lại về phía tôi và nhấc kiếm lên phi tới
Phập!
Một kiếm của hắn đâm thẳng vào bụng tôi
Điều khiến tôi kinh hoàng không phải là cơn đau xé da thịt kia mà là điều hiện ra trước mắt tôi
Hắn chính là – tôi
,
,
,
,

“Aaaaaaahhhh… Hah hah…”

Tôi choàng tỉnh dậy trên một tấm đệm. Đúng là một cơn ác mộng tồi tệ… Đã bao lần cô mơ thấy cơn ác mộng này nhưng lần nào nó cũng càng trở nên rõ ràng và kinh hoàng hơn. Mà khoan… Mình đang ở đâu vậy? Tất cả những gì mình có thể nhớ là lúc đó mình đang ở ngoài trời mưa cùng Kuro-san…

“Cô tỉnh rồi đấy à?”

Lúc này, Kuro-san đang ngồi cạnh tấm đệm, tay cầm một quyển sách đang đọc. Hỏi xong cô ấy liền gập quyển truyện tranh lại và quay sang nhìn Yuudachi.

“Tôi…đang ở đâu?”

“Đang ở trong nhà tôi. Nhân tiện, bây giờ đang là buổi tối, cô đã ngất đi 3 ngày rồi.”

“3 ngày ư…”

Chợt đầu tôi nhói lên một cơn đau khủng khiếp khiến cô phải lấy 2 tay ôm lấy. Đây không hẳn là do cơn cảm, mà có lẽ từ cơn ác mộng kia thì đúng hơn. Lúc này, hẳn là do tôi tưởng tượng, mắt Kuro-san có hơi trùng xuống thất thần. Thế rồi cô ấy chợt ngẩng mặt lên và tiến về phía mặt tôi. Cô ấy tiến tới quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể đờ người ra đón nhận
Soạt, đôi tay cô ấy đưa lên, vuốt lấy tóc tôi. Mặt cô ấy dí sát vào tôi, đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở tĩnh lặng của cô ấy. Đôi mắt pha lê màu xanh dương của cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến cho thân nhiệt của tôi nóng bừng lên. Đôi môi đỏ hỏn của cô ấy cũng gần kề khiến tim tôi dập rộn ràng.

“Nhịp thở đã trở lại bình thường rồi, nhưng thân nhiệt thì vẫn còn hơi nóng.”

Nói rồi cô ấy bỏ tay xuống và gương mặt cũng lùi dần ra. Cô ấy quay lại chỗ ngồi lúc nãy và vắt một cái khăn ướt trong chậu đi. Mà khoan, đây đâu phải quần áo của mình? Mình nhớ là quần áo của mình đã ướt nhẹp rồi mà.

“Kuro-san… Bộ quần áo này là…?”

“À, vì người cô ướt sũng nên tôi đã phải đưa cô về lau người và thay quần áo cho cô. Vì cô không vừa với bộ quần áo nào của tôi nên đành phải thay tạm bộ hakama này. Cũng may là có cỡ vừa.”

Nhìn đằng sau Kuro-san có một chồng truyện nhỏ khuất góc.. Vậy là, trong 3 ngày mình bất tỉnh, cô ấy đã liên tục chăm sóc cho mình trong 3 ngày ư?

“Kuro-san… Xin cảm ơn…”

“…Cô thật sự ngốc lắm cô có biết không? Cô cảm ơn cái gì chứ, chính tôi phải xin lỗi vì đã làm ngơ mà khiến cô bị thế này.”

“Không… Xin lỗi vì đã ương ngạnh và làm phiền Kuro-san đến vậy.”

Lúc này, Kuro-san khẽ mỉm cười và nói tiếp.

“Từ giờ chúng ta sẽ còn làm phiền nhau nhiều hơn đấy. Hãy chiếu cố lẫn nhau nhé.”

“Vậy là, cô thực sự đã chấp nhận giúp tôi ư?”

“Phải, nói thật, tôi cũng không biết rõ mình sẽ giúp cô trở nên mạnh như thế nào, nhưng tôi sẽ cố hết sức có thể. Ngay khi cô khỏe trở lại, chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện.”

Lúc này tôi đã định mở miệng nói tiếp, nhưng Kuro-san đã ngăn tôi lại và đặt tôi nằm lại xuống đệm và lấy một chiếc khăn ướt đặt lên trán tôi.

“Thế nên giờ hãy nghỉ ngơi để nhanh chóng khỏe lại đã.”

Nói đoạn, cô ấy hơi nhích tay ra như định làm gì đó, nhưng rồi lại rụt vào thôi. Trông cô ấy có hơi thẫn thờ một chút. Nhưng nó chỉ kéo dài trong giây lát. Kuro-san đứng đậy,

“À ừm, còn chuyện này nữa...”

“Vâng?”

“Ừm... Từ giờ... Cô có thể chỉ gọi tôi là... Kuro không?”

“Dạ…?”

“Ừm… Là tại vì… Tôi thì không quen với mấy thứ danh xưng ấy, mà người khác gọi tôi như thế nhiều lần cũng thấy ngại. Vả lại, thật ra tôi cũng đâu già đến mức gọi như thế đâu. Đúng vậy, lý do chỉ có vậy thôi”

Lạ thật, không phải bình thường ông chủ quán của cửa hàng café vẫn hay gọi cô ấy bằng kun sao, và chắc có lẽ Maria-san cũng sẽ gọi là Hinamori-san hay Kuro-san gì đó. Gọi là Kuro không cũng thật khó, Kuro-san mặt hơi đỏ, gương mặt hơi liếc nhìn sang hướng khác ngượng ngịu. Lúc này trông cô ấy không còn giống với 1 chiến binh máu lạnh trên chiến trường dám ra tay cả với 1 Mahou Shoujo nữa, mà là một thiếu nữ đáng yêu, thẹn thùng như một đóa hoa cụm lại trong đêm.

“Ừm… Tôi biết yêu cầu ấy có hơi vô lý… Nên nếu cô muốn từ chối thì cũng dễ hiểu thôi…”

“Không, không đâu. Được mà, Kuro-san.”

Nghe vậy xong, Kuro-san lại nheo mắt nhìn tôi chằm chằm như đang lườm vậy, Sao thế? Không phải mình đồng ý rồi sao?

“Cái đồ ngốc này, sao vẫn cứ san-san thế hả?”

“A, tôi xin lỗi, Kuro-sa-Ku-Kuro…”

Mặt Kuro sầm lại, cô ấy đứng phắt dậy và quay ngoắt bước đi ra mở cửa phòng, tỏ vẻ hờn dỗi…Đây là tsundere như Tai Chaiwan nói ư… Dễ thương quá…

“Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì. Đi ngủ đi cho rồi.”

“Ơ vâng…”

“À quên mất…”

“Chúc ngủ ngon, Kuro.”

Lúc này, hai mắt Kuro mở to tròn nhìn tôi ngạc nhiên, đôi má cô ấy ửng hồng lên. Rồi cô ấy quay mặt đi và thì thầm:

“Chúc ngủ ngon.”

Lúc này, dù Kuro đang quay mặt đi, nhưng từ lời nói dịu dàng của cô ấy, tôi có thể đoán được đôi môi cô ấy đang nở một nụ cười. Tách, bóng đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh trăng kì ảo soi bóng mờ nhạt. Chiếc khăn ướt trên trán tỏa ra một mùi hương dễ chịu, khiến cho mắt tôi nhòa dần và từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Lần đầu tiên sau suốt một thời gian dài, tôi có một giấc ngủ thanh bình không bị cơn ác mộng kia tiếp tục dày vò.
 

xmex

Lord Pantybuttocks LXIX
Translator
Messages
904
Reaction score
278
Points
63
Credits
7
Disclaimer: Thớt đã chết, chỉ sticky lại 30 ngày để tiện đọc (và show hàng) cái post sau của con Hanny.

Ngoài ra, chủ post không hề có ý định phơi bày thời kỳ đen tối (max kawaii) của con vợ cho công chúng xem. Nope, it's just your imagination.
 

Rackshen

Jack of all Trades
Super Members
Messages
969
Reaction score
432
Points
63
Credits
0



Yurific, or How the World Has Ended
(Mizuki Katsura x Sera Shion)​


Disclaimer: This shit is a mistake. Content written by yours truly. Coding and art assembled by[MENTION=18968]Knaifu[/MENTION] Any feedback is welcomed. Only if you have the patience to read through this failed creation.

------------------------------------------------------------------------------

Tôi không yêu thế giới này. Không phải vì nó xấu xí, tàn bạo, hay lạnh lẽo – tôi không quan tâm lắm đến những thứ như thế. Tôi không yêu thế giới bởi vì tôi chưa từng cảm thấy mình là một phần của nó. Suốt cả 18 năm sinh sống cùng dòng họ Katsura, tôi tồn tại như một dụng cụ, một thứ đồ vật vô tri vô giác. Người duy nhất mà tôi trân trọng, đứa em trai yêu quý của tôi, bị giết ngay khi vừa tròn mười tuổi. Bởi chính người cha của nó. Người cha của tôi.

Sau khi xuống Amahara, đôi lúc tôi vẫn nghĩ về quá khứ. Về những ngày tôi vẽ cho em trai từ con thú này đến con thú khác. Về ngày mà nó chết ngay trước mắt tôi. Về những đêm tôi một mình tu luyện. Và về quyết định của mình. Thế nhưng những ký ức đó bây giờ đối với tôi thật xa xôi, thật mù mờ. Nhiều lúc tôi quên bẵng đi lời thề sẽ giết hết dòng họ Katsura của mình. Nhưng tôi chẳng giận mình vì đã quên đi quá khứ. Vì bây giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa…

…Bởi đã 7 năm trôi qua kể từ ngày tôi đặt chân vào Amahara.

“Xem ai lại ngồi thẩn thơ một mình kìa.” Cô gái với mái tóc dài, đen mượt ngồi xuống bên cạnh tôi. Tóc cô ấy vẫn còn ướt và phảng phất mùi dầu gội đầu, chắc hẳn vừa xuống ngọn sông bé tắm xong.

Cô gái đó tên là Sera Shion. Cũng như tôi, Sera đã từng là, theo lời các Tsukaima, một Magical Girl, chiến đấu để bảo vệ thế giới này. Nghe thật nực cười phải không? Hai người phụ nữ 24, 25 tuổi đầu còn bày đặt làm siêu nhân. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Ít ra thì đó đã từng là sự thật. Khế ước với Tsukaima của chúng tôi đã kết thúc từ lâu rồi, khoảng 5 năm trước nếu tôi nhớ đúng. Thế nhưng kể cả sau khi mục đích chung đã không còn, tôi và Sera vẫn quyết định đồng hành cùng nhau.

“Xem ai là người đầu tiên bắt chuyện kìa!” Tôi cười, đáp lại. Quả thật, Sera là người mà thường sẽ không bắt chuyện đầu tiên. Chỉ trong những trường hợp mà cô ấy biết mình phải lên tiếng, Sera mới mở miệng. Việc Sera nói trước chứng tỏ rằng cô ấy đang lo lắng cho tôi. Vì vậy nên tôi mới đáp trả bằng một câu đùa.

“Dầu gội mới à?” Tôi hỏi người bạn của mình. “Mình thích mùi này.”

“Mình lấy đại cái gì có trong cửa hàng bên phố số 2 ấy mà.”

Sera nói dối. Cô ấy luôn chọn kỹ lưỡng mấy thứ đồ này. Tôi biết vậy bởi chính cô là người dạy tôi cách dùng dầu gội. Hồi còn sống với đại gia đình Katsura trên núi tôi đâu biết dầu gội là gì đâu. Chỉ đến khi bắt đầu sống với Sera tôi mới được biết đến những thứ xa xỉ của thế giới hiện đại như thế. Đến bây giờ tôi vẫn dùng hãng dầu gội đầu tiên mà Sera đưa tôi. Và thú vị thay, từ đó đến giờ, Sera luôn tránh dùng đồ của hãng đó.

“Cậu lạnh không?” Tôi cười. “Mình ngồi trên này lâu cũng run cầm cập rồi.” Và chẳng đợi câu trả lời từ Sera, tôi cứ thế dịch lại sát người cô ấy, đến khi vai chúng tôi chạm nhau.

“…Không. Chỉ là có con điên nào đó đêm đêm luôn thích ngồi trên tầng thượng tòa nhà 10 tầng này thôi.”

“Hì, và xui xẻo thay, con điên đấy sẽ dính vào cậu đến hết đời. Vận may lớn chưa!”

Sera quay mặt đi, nhưng tôi biết là cô ấy đang giấu nụ cười nhẹ của mình. Cô ấy luôn thích khi tôi tỏ ra dễ thương hay nũng nịu. Tuy nhiên Sera đúng. Chỉ có người điên mới ngồi ở mép tầng thượng, hai chân thả lỏng xuống khoảng không thế này. Một ngọn gió mạnh thổi qua thôi cũng đủ để một người ngã xuống. Thế nhưng dù có rơi từ tầng 10 xuống mặt đất, chúng tôi vẫn sẽ không chết. Kỳ lạ thay, kể cả khi khế ước đã hết và mọi thứ đã biến mất, chúng tôi vẫn giữ lại được sức mạnh của mình.

Phải, tất cả mọi thứ đã biến mất. Amahara, một thành phố vốn dĩ luôn bận rộn với hàng tá người đi qua đi lại từng giây từng phút, bỗng im bặt đi như một cỗ máy bị rút nguồn. Không một bóng người, không một tiếng động.

Thế là trên thế giới này chỉ còn lại Sera và tôi.

------------------------------------------------------------------------------

Sự kiện đó xảy ra 5 năm trước. Ban đầu, ngay khi Gabriel nói rằng chỉ tồn tại đúng 13 Oblivion Seeds thôi, tôi đã biết có gì đó không ổn. Thật may mắn là tôi và Sera có cùng Tsukaima, vì chính nhờ Gabriel mà tôi làm quen được với cô ấy. Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi… không phải là rất thành công. Thế nhưng nó làm tôi hoàn toàn tin rằng Sera là người tốt, và sẽ không để ước vọng của mình làm mù mắt. Và sau nhiều nỗ lực từ phía tôi là chủ yếu, chúng tôi đã trở thành một đội hoàn hảo. Năng lực của chúng tôi bổ trợ cho nhau tốt, và việc đánh bại một Youma cấp S bỗng trở thành thực tế, nhất là khi phối hợp với những Magical Girls khác.

Thế nhưng không phải cô gái nào cũng trường thành và tốt như Sera. Có những cô gái quá trẻ và ngây thơ, để rồi khi hiểu ra vấn đề, đã không kịp chuẩn bị. Có vài người thực tế hơn, nhưng lại không đủ tỉnh táo để trốn đi hay tìm đồng minh. Và có những cô gái mà sẽ làm tất cả mọi thứ để đạt được điều ước của mình.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ vài phút sau khi con Youma cấp S thứ 13 gục ngã, họ lập tức chĩa vũ khí về phía nhau. Những người đầu tiên ngã xuống là những cô gái mà đến tận phút đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi và Sera ngay từ đầu đã không tham dự trận đánh với con Youma cuối cùng mà chỉ đứng ở trên nóc một tòa nhà cao tầng gần đó để quan sát. Đó có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của chúng tôi hôm đó.

Tiếp đến là màn tàn sát lẫn nhau của những người hiểu rằng mình phải làm gì. Lần này không có những tiếng kêu, tiếng khóc thảm thương và tuyệt vọng như ban đầu nữa. Mà kể cả nếu có thì tôi cũng không nghe thấy gì cả. Những trận đánh lẻ tẻ đó diễn ra một hồi, và không ai quan tâm gì đến mạng sống của những người xung quanh cả. Tôi biết là Sera rất tức giận và sẵn sàng lao xuống bất cứ lúc nào, nhưng tôi không thể để cô ấy làm vậy được. Chúng tôi đang cầm 2 Oblivion Seeds, và ắt là sau khi mọi thứ dưới đó kết thúc, kẻ chiến thắng sẽ đến tìm chúng tôi. Vậy nên dù Sera có ghét để mọi người giết nhau như thú vật như vậy, tôi vẫn giữ cô ấy lại bên cạnh. Mạng sống của chúng tôi đáng giá hơn vạn lần những người ở dưới đó.

Và đúng như tôi dự đoán, cô gái cuối cùng, sau khi đâm thủng cổ đối thủ và để cô ấy chết sặc trong chính máu của mình, tiến ngay lên chỗ chúng tôi. Tôi đã nhìn thấy cô gái này trong vài trận đánh trước. Có lẽ là xinh hơn cả tôi lẫn Sera, tuy rằng khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc. Tôi chưa lần nào nói chuyện với cô gái này, nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt đó tôi luôn tự hỏi liệu chúng tôi có được chọn ngẫu nhiên để lập khế ước với Tsukaima hay không. Hay là bạn bắt buộc phải có thứ gì đó sâu thẳm và đen tối bên trong, một ước nguyện nào đó mà dù chết bạn vẫn phải thực hiện bằng được? Đến tận bây giờ tôi vẫn không có câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi đó.

Chắc chắn cô gái đó đã chiến đấu với rất nhiều người rồi. Vậy nên cô ấy đối mặt với chúng tôi không phải trong trạng thái tốt nhất. Tôi đã nghĩ đến việc giết cô ấy đi và lấy hết chỗ Oblivion Seeds cô ấy thu được từ những người đã chết, nhưng lập tức đổi ý khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy. Nhìn thấy một cô gái đã từng rất bắt mắt be bét trong máu, mùi nội tạng tỏa ra từ khắp người đã đủ để làm nhụt chí bất cứ ai rồi. Thế nhưng cái mà làm tôi khiếp đảm là đôi mắt mất hết tính người đó đang nhìn thẳng về phía tôi và Sera. Ánh mắt đen thẳm ấy dường như không nhìn thấy chúng tôi, thậm chí có lẽ chúng còn không nhận dạng được chủ nhân của mình nữa. Cô gái đã đánh rơi nhân tính của mình ở trận chiến dưới kia rồi. Cô ấy sẽ dùng mọi cách để tiêu diệt đối thủ của mình, dù có phải móc mắt hay cắn mũi họ ra.

Sera sẽ không thể đánh thắng thứ này. Người bạn của tôi có thể mạnh hơn con thú mất trí trước mặt, nhưng cô ấy chưa từng giết người bao giờ. Sức mạnh của tôi lại thuộc dạng hỗ trợ là chủ yếu. Chúng tôi vẫn có khả năng thắng, nhưng tôi không muốn Sera phải sống quãng đời còn lại chỉ với 1 cánh tay hay một con mắt.

Vậy nên ngay trước khi Sera kịp vung kiếm, tôi ôm chặt cô ấy lại từ đằng sau và cố kéo cô đi ra xa nhất có thể. Cùng với đó, không nói lời nào, tôi ném 2 Oblivion Seeds cất phía bên trong kimono ra ngay trước mặt đối thủ cùa mình. Sera, không đồng ý với quyết định hèn nhát của tôi, định vùng vẫy để thoát ra. Tôi phải dí chặt môi vào sau gáy cô bé và thủ thỉ cầu xin cô hãy nghe tôi lần này, rằng kẻ đứng trước chúng tôi đã chẳng còn là người nữa rồi, rằng tôi không quan tâm đến ước muốn của mình nữa, rằng tôi không muốn mất đi người bạn duy nhất của mình.

Cô gái đó nhanh chóng nhặt chỗ Oblivion Seeds đó lên, và sau khi nhìn tôi vài giây, quay đi và nhảy xuống bãi chiến trường lúc trước. Sera thoát khỏi vòng tay của tôi ngay tích tắc sau đó. Tuy nhiên cô ấy không đuổi theo con thú kia mà lặng lẽ đi về phía ngược lại. Cả ngày hôm đó cô ấy không nói với tôi một lời nào.

Từ hồi đó tôi đã ngủ chung nhà với Sera rồi. Cô gái này đã sống một mình ở Amahara khá lâu và quyết định nhường tôi chiếc ghế đi văng trong phòng khách. Chiều đó chúng tôi về trong bầu không khí u ám. Bữa cơm tối tôi nấu dở tệ, và sự phớt lờ của Sera khiến tôi chẳng muốn nuốt thêm một miếng thịt nào nữa. Tôi còn chẳng đủ dũng cảm để bắt chuyện với cô ấy. Tôi biết mình hành xử một cách ích kỷ. Tôi đã không tôn trọng điều ước của Sera. Và bây giờ cô ấy sẽ không thể nào thực hiện nó được nữa.

Đêm đó tôi không ngủ, mà nhẹ nhàng thu xếp đồ của mình trong bóng tối. Việc đó tôi làm khá nhanh, đơn giản bởi vì đồ tôi chỉ là một bộ kimono thứ hai mà thôi. Sera chắc hẳn là sẽ không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa. Nhưng đó không phải lý do duy nhất khiến tôi quyết định ra đi. Để mất chỗ Seeds đó, ước nguyện của tôi không thể nào thành sự thật nữa. Vậy nên tôi sẽ tự mình lên núi. Tôi sẽ giết hết bọn họ, không trừ một mạng nào. Thế nhưng trước khi ra đi, tôi vẫn muốn nói với cô ấy vài điều. Thế là tôi rón rén bước vào phòng ngủ của Sera và nhẹ nhàng nằm lên giường cùng cô ấy.

Sera nằm quay lưng lại phía tôi. Tôi biết là cô ấy không ngủ. Tiếng thở của Sera không đều tý nào, nhưng cô bạn tôi vẫn giả vờ đang ngủ. Hoặc là cô ấy đợi tôi lên tiếng trước. Vài phút trôi qua trong sự im lặng, rồi tôi quyết định cất tiếng. Tôi quay lưng lại về phía cô ấy và nói rằng đêm nay tôi sẽ rời đây. Tôi nói rằng mình rất có lỗi với Sera, nhưng không hối hận về quyết định này. Vì cô ấy là người bạn duy nhất mà tôi có. Và rồi lần đầu tiên trong đời, tôi chia sẻ với một người khác về quá khứ của mình. Tôi kể cho Sera nghe về người bạn đầu tiên của tôi. Về niềm hạnh phúc duy nhất của tôi hồi đó. Về ngày mà niềm hạnh phúc đó bị chính người cha của tôi cướp mất. Tôi mếu máo nói rằng tôi sẽ không tha thứ cho gia đình mình vì điều đó. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình nếu một điều tương tự xảy ra với Sera. Chỉ nghĩ đến điều gì có thể xảy ra với Sera thôi là đôi mắt tôi tối lại, và miệng tôi giờ chỉ thốt ra nổi hai tiếng “xin lỗi” mà thôi.

Sera quay mặt lại từ lúc nào tôi không rõ. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi và ép ngực mình vào lưng tôi. Sera chưa từng bao giờ là một cô bé cao hay to. Cô ấy thấp hơn tôi phải nửa cái đầu, thân hình thì trông yếu ớt và mảnh mai. Thế nhưng, nằm trong vòng ôm của cô gái này, tôi mới cảm thấy mình là người bé nhỏ. Sau khi tôi nín khóc, Sera mới cất lên giọng nói nhỏ nhẹ của mình. Cô ấy nói rằng cô không giận tôi, và xin lỗi vì đã khiến tôi khóc thế này. Rồi Sera nói rằng ước nguyện của cô đã được thực hiện với cái chết của con Youma cuối cùng rồi, và lý do hôm nay Sera cư xử như vậy là bởi vì cô ấy không biết mình nên làm gì tiếp theo. Mục đích cũ đã không còn, tương lai thì lại quá mù mờ. Sera sợ sự mù mờ đó, sợ phải bước bước tiếp theo. Rồi, dí chặt đầu vào lưng tôi, cô ấy nói thật nhỏ, tựa như một hơi thở nhẹ, rằng cô ấy muốn tôi là một phần của tương lai đó, rằng nếu tôi ở bên cạnh Sera, cô ấy sẽ không sợ gì nữa.

…Tôi thiếp đi giữa những lời ấm áp được thổi ra từ đôi môi nhỏ của Sera. Dường như tôi đã quên hết những phiền muộn của mình…

Sáng hôm sau mọi thứ đã biến mất rồi. Không còn một bóng người nào nữa, trừ Sera và tôi. Amahara đã chết đi chỉ trong một đêm. Không một dấu vết. Dường như tất cả mọi người đã tan biến đi và hòa lẫn vào trong gió. Chúng tôi đã thử tìm cách liên lạc với Gabriel nhưng không đạt được kết quả gì. Có vẻ cuối cùng thì cô gái mà suýt nữa đối đầu với chúng tôi cũng đã thực hiện được điều ước của mình. Tôi tự hỏi điều ước của cô ấy là gì. Cô ấy ghét loài người đến mức ước rằng tất cả sẽ biến mất sao? Vậy tại sao chúng tôi còn sống? Cô bé ấy còn sống hay đã chết? Những câu hỏi đấy đến bây giờ tôi vẫn không trả lời được. Cô gái đó hẳn phải có một quá khứ không may mắn. Tôi mong rằng ít ra bây giờ cô ấy đã đạt được điều mình thật sự muốn.

Tuần đầu tiên tôi và Sera còn cố gắng tìm xem liệu có ai còn sống không, nhưng chúng tôi sớm từ bỏ kế hoạch đó. Thay vào đó tôi dành thời gian vẽ một bản đồ thật chi tiết về những cửa hàng lân cận và toàn bộ những gì chúng tôi có thể lấy. Điện mất hoàn toàn 3 tuần sau đó. Nước mất sau đó thêm 1 tháng. Điện được xử lý triệt để bằng những cây nến (tôi tốn cả một ngày để lựa những cây nến đẹp và thơm nhất đem về nhà). Lượng nến trong Amahara có lẽ đủ để chúng tôi dùng hết trong cả cuộc đời mình. Nước là một vấn đề khó xử lý hơn. Con sông duy nhất ở Amahara không được sạch lắm, nhưng thật may là thuộc tính nước của tôi rất mạnh. Chỉ bằng vài thủ thuật, tôi đã dẫn được một nguồn nước thật sạch chảy vào ngay gần nhà.

Tôi đã nghĩ rằng thức ăn sẽ là một vấn đề lớn, nhưng sau năm thứ nhất chúng tôi hoàn toàn không phải lo về vấn đề này nữa. Sau khi điện mất, Sera lấy hết những chỗ thịt tươi có thể gom được lại, và tụi tôi chén chúng nhanh nhất có thể. Với nguồn nước tiện lợi chúng tôi chỉ phải tốn một ít công sức để trồng rau thôi. Tôi lại có kinh nghiệm làm những thứ này từ khi còn sống với nhà Katsura. Thịt hộp và rau tươi quá đủ đa dạng để chúng tôi ăn suốt một năm mà không chán. Và rồi chỉ hơn một năm sau, từ phía bắc thành phố bỗng xuất hiện những con thú. Sera phát hiện ra chúng đầu tiên và không ngần ngại khoe tôi cái đầu bị chặt của một con dê, hay như cô ấy nói, “chiến lợi phẩm”. Từ đó công việc được phân chia rõ ràng – tôi trở thành người nông dân bất đắc dĩ còn Sera hóa thành thợ săn.

------------------------------------------------------------------------------

Thế là 5 năm đã trôi qua. Chúng tôi vẫn sống tại ngôi nhà bé nhỏ của Sera. Đa số đồ đạc đã bị chúng tôi lôi hết ra ngoài, chỉ riêng phòng ngủ của Sera là được giữ nguyên. Nói là giữ nguyên cũng không đúng lắm, vì bây giờ ngoài chiếc giường xinh xắn của Sera ra còn có một chiếc giường bé không kém phần dễ thương của tôi nữa. Sera đã vài lần gợi ý bỏ hai cái giường này để đổi lấy một cái giường đôi (cô ấy nói rằng như thế đỡ tốn chỗ hơn), nhưng tôi lại cứ xấu hổ khi tưởng tượng ra cảnh chúng tôi nằm chung nên khăng khăng từ chối…
“Cậu… biết hôm nay là ngày gì không?” Sera nói, cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của tôi.

Không, tôi không biết. Chỉ có Sera là vẫn theo dõi lịch. Tôi chỉ còn nhận biết được thời gian theo mùa thôi.

“Hmmmmm… tớ không rõ… À, chắc hôm nay là ngày tớ được ăn thịt cậu đúng không?” Tôi đùa.

Chẳng nói chẳng rằng, cô ấy cấu tôi một cái đau thấu xương. Tôi phải vịn vào tay áo cô ấy để không ngã xuống tòa nhà cao 10 tầng này.

“Hôm nay là ngày trăng sáng nhất năm. Trung thu ấy. Hôm nay là sinh nhật của cậu đấy, Mizuki!”.

Ra là vậy. Tôi hoàn toàn không nhớ ra. Năm nào Sera cũng tổ chức sinh nhật cho tôi. Thảo nào hôm nay cô ấy dứt khoát không cho tôi nấu cơm. Điều này làm tôi nhiều lúc rất áy náy, một phần vì tôi thích nấu và nấu tốt hơn Sera, phần còn lại vì sau từng đấy năm cô ấy vẫn chẳng chịu nói tôi biết sinh nhật của cố ấy. Tôi mà biết, tôi sẽ chuẩn bị trước cả tháng.
Sera kéo tôi xuống tòa nhà và dẫn tôi đến bàn ăn. Trang trí không quá phức tạp, đúng kiểu của cô ấy. Một ít nến trên chiếc bàn gỗ nhỏ nhưng ấm cúng, một giỏ hoa rất nhỏ chính giữa, và… một chai rượu.

“Château Montrose, năm 2010. Tớ tìm mãi mới ra đấy.”

“Ối trời, Sera bé bỏng của tớ sbiết uống rượu à?” Tôi cười, bất ngờ. Rõ ràng Sera mù tịt về rượu chẳng khác gì tôi, chẳng hiểu vì sao hôm nay lại ra vẻ thế. Có khi lại lấy đại chai nào đắt đắt ngoài siêu thị rồi mang về ấy chứ. Ít ra thì cô ấy cũng không lộn rượu nặng và rượu nhẹ.

Cảm nhận được sự tò mò trong nụ cười của tôi, Sera liếc xéo “Tớ muốn thử!”

Và thế là tôi loay hoay cố mở cái nắp cứng đầu của chai rượu này bằng tay (mãi sau này tôi mới biết phải dùng cái mở nắp chuyên dụng), cho đến khi Sera sốt ruột quá chém đứt luôn cổ bình. Tàn bạo ghê.

“Vậy là năm nay tớ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Tôi rót rượu cho cả hai.

“Cậu 25, tớ 24.”

“Vậy thì… Vì, ờm, cuộc sống thảnh thơi của chúng ta?” Tôi nói nhạt toẹt, ngu như bò. Sera chẳng để ý đến điều đó, và chúng tôi chạm ly rồi uống.
Thật may là bữa tối diễn ra không ngượng nghịu như tôi nghĩ. Rượu tuy nhẹ nhưng vì chúng tôi không biết uống nên say rất nhanh. Người ta nói mỗi người say một kiểu là đúng. Tôi thì cười nói luôn miệng, kể lể toàn chuyện không đâu vào đâu. Sera thì ngược lại hoàn toàn, ậm ờ qua loa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khiến tôi phải dìu cô ấy lên giường, toát hết cả mồ hôi.

Nhìn cô ấy thế này, yếu ớt nằm trên giường, một ít tóc dính lại trên trán và gò má, khuôn mặt ửng hồng vì rượu, hơi thở không đều, tôi mới thấy Sera dễ thương đến chừng nào. Đầu quay cuồng, suy nghĩ không chín chắn được nữa, tôi mới thì thầm vào tay cô bạn nhỏ của mình, nửa đùa nửa thật: “Cậu mà cứ nằm yên như thế… là tớ ăn thịt cậu thật đấy…”

“…Vậy thì… làm đi…” Sera bỗng mở mắt ra, hổn hển nói. Đôi mắt cô ấy bóng loáng trong bóng đêm, nửa thách thức, nửa chờ đợi. Tôi không biết liệu Sera có thật sự tính toán để đêm nay diễn ra như thế này không, nhưng nếu đó là sự thật thì tôi đã mắc câu ngay từ đầu rồi.

Thế là tôi dí sát khuôn mặt của mình vào đôi mắt đó, gạt những sợi tóc đen tuyền của Sera ra khỏi khuôn mặt tuyệt vời của cô ấy, và nói: “Nếu thế… tớ sẽ thưởng thức nó đến khi tớ chết thì thôi…”

THEN THEY HAD SEX. HAPPY NOW??? THEN THEY LIVE HAPPILY EVER AFTER. THE END!
No, seriously, they live their wonderful everyday and have sex everyday. This shit was a mistake.




 
Last edited:

Beatrix

Eroge Addict
Messages
865
Reaction score
692
Points
93
Credits
0
Tóm tắt yurific:



Hightlight của cái RP là mấy bài của Mil Tasha, còn lại thì toàn cắt đứt giữa chừng... như cái yurific bị cắt cảnh 18+ vì tác giả quá ười để viết tiếp.
Đề nghị cho coi cảnh chưa cắt, xây dựng tốt thế để rồi

“Cậu mà cứ nằm yên như thế… là tớ ăn thịt cậu thật đấy…”
 

xmex

Lord Pantybuttocks LXIX
Translator
Messages
904
Reaction score
278
Points
63
Credits
7
Yaoi fic lúc trước M-lầy viết đọc còn làm horny hơn cái shit này.
 

sieugamo

Harem Meister
Messages
3,203
Reaction score
448
Points
83
Credits
82
sao không lập topic mới mà đi làm truyền nhân Cô Long thế
 
Top