LN Adapt Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e

longca

Member
Messages
215
Reaction score
7
Points
18
Credits
118
Lúc bé Sakayanagi được cha mình đưa đi tham quan White Room - cơ sở đào tạo 'thiên tài nhân tạo'.
Sakayanagi không tin là có thể đào tạo ra thiên tài bằng cách như vậy, mà vận mệnh của mỗi người đều đã được quyết định từ lúc sinh ra dựa trên DNA của mình.
Qua tấm gương một chiều thì Sakayanagi thấy được Ayanokouji. Qua lời kể của cha mình thì cô biết được cậu ta là một đứa trẻ đặc biệt và cũng là con của sếp trên cha mình. Ngay từ khi sinh ra thì Ayanokouji đã được đưa đến đây để đào tạo và chưa hề biết đến tình yêu thương của cha me.
Dù là con của sếp trên nhưng Sakayanagi vẫn hoài nghi vì dòng họ của cậu ta quá bình thường nên DNA của cậu ta không thể có gì đặc biệt được. Cô tin chắc rằng một thiên tài bẩm sinh như cô chẳng thể nào thua kém một người như cậu ta, và mong rằng có ngày được tái ngộ.
Kể lại sự việc lúc Tsukishiro thay vào vị trí của cha Sakayanagi và thông báo bài thi Bầu chọn trong vol trước cho các giáo viên trong phòng họp. Giáo viên chủ nhiệm lớp A phản đối kịch liệt nhưng vẫn vô ích.
Tsukishiro nhắc tới việc sẽ mở Hội Trại Văn Hóa cho người ngoài trường đến tham quan, chủ yếu là các chính trị gia. Lần này thì đến lượt các giáo viên năm 2 năm 3 lên tiếng phản đối vì đi lệch với tiêu chí khép kín của trường.
Chủ nhiệm lớp C thông báo bài thi đặc biệt cuối năm.
Mỗi học sinh phải viết ra 10 chủ đề khác nhau để thi đấu (cái đầu tiên Ike chọn là oẳn tù tì).
Sau đó chọn ra 5 chủ đề nổi bật nhất trong lớp, rồi ghép với 5 chủ đề của lớp đối thủ là thành 10 chủ đề không trùng nhau.
Trường sẽ chọn random 7 trong 10 chủ đề đó ra để hai lớp thi đấu BO7. Thua vẫn thi đấu hết 7 chủ đề để tính point.
Horikita hỏi về số lượt tham gia thi đấu nhưng chưa được trả lời vì có ghi trong tờ hướng dẫn (sẽ phát sau).
Mỗi lớp phải cử ra một người làm Leader. Leader không được vắng mặt. Leader có đặc quyền can thiệp vào trận đấu của các thành viên. Leader có thể thi đấu thay thành viên trong khoảng thời gian tùy chọn. Tùy theo luật.
Nếu lớp thua thì Leader sẽ bị đuổi học.
Tất cả ánh mắt đều hường về phía Ayanokouji, người duy nhất có cái kim bài miễn tử.
rồi xác định lại 1 tay 50man gánh hết cả lớp
 

Death

Đét
Messages
1,773
Reaction score
538
Points
113
Credits
179
Bookwalker có vài page mới nên tiếp tục:
Class Point:
A 1001
B 640
C 377
D 318

Mỗi chủ đề có giá trị 30 class point. Lớp thua sẽ chuyển point sang lớp thắng. Thắng 5 thua 2 thì lớp thua chuyển 90 point sang lớp thắng. Lớp thắng sẽ được nhà trường thưởng thêm 100 point.
Tối đa có thể nhận được 310 class point.

Luật:
- Nơi thi đấu: Leader tiến hành chọn chủ đề ở Phòng Đa Năng, sau đó qua các nơi khác trong trường như Sân Thể Dục, Sân trường, Phòng nhạc, Phòng nấu ăn,... để thi đấu.
- Giới hạn thời gian: Nếu 2 lớp chọn trùng chủ đề thì sẽ chọn ra chủ đề nào không quá dài và nằm trong khoảng thời gian quy định.
- Số người thi đấu: Tối thiểu 1 người, tối đa 20 người.
- Điều kiện tham gia thi đấu: Mỗi học sinh chỉ được tham gia thi đấu duy nhất 1 chủ đề. Nhưng nếu tất cả học sinh trong lớp đều đã tham gia thi đấu thì sẽ cho phép học sinh được tham gia thi đấu nhiều chủ đề khác. (Nghe có vẻ quan trọng)
- Vai trò của Leader: Leader có quyền tham gia vào cả 7 chủ đề, tùy theo luật của chủ đề.

Sudou và mấy người khác thắc mắc về việc Ayanokouji được vị trí thứ nhất trong cuộc bầu chọn.
Horikita giải thích là, vì Sakayanagi muốn nhắm vào *** nên chọn ngẫu nhiên một người không xuất sắc như Ayanokouji để bầu chọn.
Ayanokouji tự ứng cử mình làm Leader để mọi người không phải lo về việc bị đuổi học, nhưng Shinohara và Sudou phản đối vì làm thế là coi như đã bỏ cuộc ngay từ đầu.
Mọi người muốn Horikita làm Leader nhưng Horikita từ chối.
Nghỉ trưa, lớp tập hợp lại, thiếu Kouenji và Hirata.
Chabashira-sensei gọi Leader ra hành lang để truyền đạt thông tin, ngay lập tức Hirata rời khỏi lớp vì không muốn tham gia.
Vì lo lắng, Mii-chan lấy cớ ra ngoài để đuổi theo Hirata.

Chabashira-sensei bất ngờ vì Ayanokouji tự mình ứng cử làm Leader.
"Em không đảm bảo được là lớp mình sẽ thắng."
"Tiếc là tôi không thể tưởng tượng được rằng cậu sẽ thua."

Leader của các lớp tập hợp tại Phòng Đa Năng:
A - Sakayanagi, B - Ichinose, C - Ayanokouji, D - Kaneda. Tất cả đều là những người có Kim bài miễn tử.
Bốc thăm, ai bốc được lá thăm có vòng tròn màu đỏ thì sẽ được chọn đối thủ.
Sakayanagi nhường cho Ichinose bốc trước.
 

longca

Member
Messages
215
Reaction score
7
Points
18
Credits
118
Bookwalker có vài page mới nên tiếp tục:
Class Point:
A 1001
B 640
C 377
D 318

Mỗi chủ đề có giá trị 30 class point. Lớp thua sẽ chuyển point sang lớp thắng. Thắng 5 thua 2 thì lớp thua chuyển 90 point sang lớp thắng. Lớp thắng sẽ được nhà trường thưởng thêm 100 point.
Tối đa có thể nhận được 310 class point.

Luật:
- Nơi thi đấu: Leader tiến hành chọn chủ đề ở Phòng Đa Năng, sau đó qua các nơi khác trong trường như Sân Thể Dục, Sân trường, Phòng nhạc, Phòng nấu ăn,... để thi đấu.
- Giới hạn thời gian: Nếu 2 lớp chọn trùng chủ đề thì sẽ chọn ra chủ đề nào không quá dài và nằm trong khoảng thời gian quy định.
- Số người thi đấu: Tối thiểu 1 người, tối đa 20 người.
- Điều kiện tham gia thi đấu: Mỗi học sinh chỉ được tham gia thi đấu duy nhất 1 chủ đề. Nhưng nếu tất cả học sinh trong lớp đều đã tham gia thi đấu thì sẽ cho phép học sinh được tham gia thi đấu nhiều chủ đề khác. (Nghe có vẻ quan trọng)
- Vai trò của Leader: Leader có quyền tham gia vào cả 7 chủ đề, tùy theo luật của chủ đề.

Sudou và mấy người khác thắc mắc về việc Ayanokouji được vị trí thứ nhất trong cuộc bầu chọn.
Horikita giải thích là, vì Sakayanagi muốn nhắm vào *** nên chọn ngẫu nhiên một người không xuất sắc như Ayanokouji để bầu chọn.
Ayanokouji tự ứng cử mình làm Leader để mọi người không phải lo về việc bị đuổi học, nhưng Shinohara và Sudou phản đối vì làm thế là coi như đã bỏ cuộc ngay từ đầu.
Mọi người muốn Horikita làm Leader nhưng Horikita từ chối.
Nghỉ trưa, lớp tập hợp lại, thiếu Kouenji và Hirata.
Chabashira-sensei gọi Leader ra hành lang để truyền đạt thông tin, ngay lập tức Hirata rời khỏi lớp vì không muốn tham gia.
Vì lo lắng, Mii-chan lấy cớ ra ngoài để đuổi theo Hirata.

Chabashira-sensei bất ngờ vì Ayanokouji tự mình ứng cử làm Leader.
"Em không đảm bảo được là lớp mình sẽ thắng."
"Tiếc là tôi không thể tưởng tượng được rằng cậu sẽ thua."

Leader của các lớp tập hợp tại Phòng Đa Năng:
A - Sakayanagi, B - Ichinose, C - Ayanokouji, D - Kaneda. Tất cả đều là những người có Kim bài miễn tử.
Bốc thăm, ai bốc được lá thăm có vòng tròn màu đỏ thì sẽ được chọn đối thủ.
Sakayanagi nhường cho Ichinose bốc trước.
qua spoi thì có thể gần như chắc chắn là 50man lại phải gánh team, có điều là lần này gánh công khai luôn chứ đếch thèm ngầm nữa
 

Death

Đét
Messages
1,773
Reaction score
538
Points
113
Credits
179
Túc tiệp:
Kaneda lớp C bốc được lá thăm có vòng tròn màu đỏ, và chọn lớp B làm đối thủ.
Trước đó thì Ayanokouji đã liên hệ với Ichinose và Kanzaki lớp B, và mong họ sẽ nhường quyền đấu với lớp A cho mình. Vì Horikita có nói là phải chọn lớp D, nên việc không có quyền chọn lựa cũng có thể xem là may mắn, vì sau này đỡ phải giải thích.

Phương pháp Leader chỉ đạo sẽ là Gửi tin nhắn, chỉ duy nhất được cho 1 người. Và Leader có quyền thi đấu thay người chơi 1 lần trong 1 chủ đề.

Tất cả đều không có câu hỏi nào và giải tán.

---

Thật sự thì, nếu là một cuộc đấu cá nhân thì tôi không nghĩ là mình sẽ thua. Nhưng lần này cuộc chiến lại ở trên băng ghế chỉ đạo. Không thể chiến đấu ngoài khả năng của lớp được. Dù Tướng có giỏi đến đâu nhưng nếu binh lính toàn là một đám trẻ con thì không thể nào thắng được một đám người lớn.

Trong ba người Kei, Hirata, Kushida thì có lẽ chỉ có Kei là chịu hợp tác.
Hirata thì đã bị mindbreak, Kushida thì đã chịu hậu quả lớn từ bài thi lần trước.
Horikita thì luôn ra vẻ hoài nghi, nhưng có lẽ cứ như thế thì tốt hơn.

Ayanokouji gọi Kei đến phòng để hỏi thêm thông tin về những người trong lớp.
Kei ngạc nhiên vì Ayanokouji không cần ghi chép gì nhưng vẫn nhớ hết được.

"Từ từ đã, còn một chuyện nữa."
"Có gì thì nói nhanh lên."
"Hôm nay là sinh nhật cậu đúng không?"
"Ế... Còn nhớ cơ à?"
Tôi lấy món quà mua từ cửa hàng trong trường ra.
"Vừa nãy mới mua."
"Có quà thì đưa nhanh lên. Còn phải mở một đống quà từ đám bạn nữa, mệt lắm."
Cô ấy ngoảnh mặt đi và chìa tay ra.
Tôi thấy thế và dừng tay lại.
"Không cần chứ gì?"
"Đ-Đâu...?"
"Nói vậy thì chắc không cần đưa cũng được."
"H-Hả!? Đã định đưa rồi thì đưa luôn đi!"
Cô ấy lại nói thêm một câu khó hiểu.
"Là đáp lại món quà lần trước đấy."
"Bên trong có gì không đấy?"
"Tôi chưa đủ dũng cảm để tặng cái hộp không đâu."
"Thế giờ kiểm tra luôn cũng được đúng không?"
"Cái... Cái gì đây?"
"Dây chuyên đấy."
"Nhìn là biết rồi, nhưng sao lại tặng một thứ có trọng lượng(giá trị) thế này!?"
"Trọng lượng?"
"Bạn bè bình thường ai lại đi tặng nhau dây chuyền cơ chứ!"
Tôi chẳng biết đáp lại thế nào.
"Với, với lại. Còn là hình trái tim nữa, trông chẳng hợp chút nào..."
Có vẻ là món quà của tôi không được tốt cho lắm.
"Là, là hình trái tim đấy!"
Cô ấy nhấn mạnh thêm một lần nữa.
"Fuu, fuu..."
Cô ấy đáp trả lại bằng khuôn mặt ửng đỏ khiến tôi có đôi chút bị tổn thương, có lẽ cô ấy không vui như tôi tưởng.
"Cái này đắt lắm đúng không?"
"Không cần lo, có 2 vạn yen thôi."
"Tại sao lại chọn thứ đắt đến thế cơ chứ?"
"Thì..."
Kei tiếp tục nhìn tôi với khuôn mặt ửng đỏ.
Có lẽ tôi nên trả lời thành thật.
"Thật ra đây là lần đầu tôi tặng quà con gái. Thế nên tôi lên mạng search, và thấy dây chuyền là thứ tốt nhất để tặng trong dịp sinh nhật."
"Chà... Tưởng thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc. Những thứ như thế này thì con gái thích tự lựa chọn hơn, cho phù hợp với kích cỡ và sở thích của mình. Thế nên nói thẳng luôn, 10/100 điểm."
Mất công chuẩn bị một món quà đắt tiền mà kết quả lại thảm thương như vậy.
"Nếu là một hộp bánh thì sao?"
"Chắc lên được 15 điểm."
"Nếu không thích thì để lại đây cũng được. Mấy hôm nữa tôi sẽ tặng lại một hộp bánh."
"..."
Kei nhìn cái dây chuyền, rồi nhìn tôi. Xong cô ấy đeo sợi dây chuyền lên và soi gương.
"Đúng là hình trái tim có hơi trẻ con. Nhưng tôi đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết."
Tôi nghĩ sau khi thử xong cô ấy sẽ trả lại. Nhưng cô ấy đút thẳng cái hộp vào cặp luôn.
"Mà, dù sao thì cũng là lần đầu tiên tặng quà con gái. Thế nên đành nhận tạm vậy."
"...Vậy thì tốt."
Mà đừng có đưa cho ai khác đấy.
 

longca

Member
Messages
215
Reaction score
7
Points
18
Credits
118
Túc tiệp:
Kaneda lớp C bốc được lá thăm có vòng tròn màu đỏ, và chọn lớp B làm đối thủ.
Trước đó thì Ayanokouji đã liên hệ với Ichinose và Kanzaki lớp B, và mong họ sẽ nhường quyền đấu với lớp A cho mình. Vì Horikita có nói là phải chọn lớp D, nên việc không có quyền chọn lựa cũng có thể xem là may mắn, vì sau này đỡ phải giải thích.

Phương pháp Leader chỉ đạo sẽ là Gửi tin nhắn, chỉ duy nhất được cho 1 người. Và Leader có quyền thi đấu thay người chơi 1 lần trong 1 chủ đề.

Tất cả đều không có câu hỏi nào và giải tán.

---

Thật sự thì, nếu là một cuộc đấu cá nhân thì tôi không nghĩ là mình sẽ thua. Nhưng lần này cuộc chiến lại ở trên băng ghế chỉ đạo. Không thể chiến đấu ngoài khả năng của lớp được. Dù Tướng có giỏi đến đâu nhưng nếu binh lính toàn là một đám trẻ con thì không thể nào thắng được một đám người lớn.

Trong ba người Kei, Hirata, Kushida thì có lẽ chỉ có Kei là chịu hợp tác.
Hirata thì đã bị mindbreak, Kushida thì đã chịu hậu quả lớn từ bài thi lần trước.
Horikita thì luôn ra vẻ hoài nghi, nhưng có lẽ cứ như thế thì tốt hơn.

Ayanokouji gọi Kei đến phòng để hỏi thêm thông tin về những người trong lớp.
Kei ngạc nhiên vì Ayanokouji không cần ghi chép gì nhưng vẫn nhớ hết được.

"Từ từ đã, còn một chuyện nữa."
"Có gì thì nói nhanh lên."
"Hôm nay là sinh nhật cậu đúng không?"
"Ế... Còn nhớ cơ à?"
Tôi lấy món quà mua từ cửa hàng trong trường ra.
"Vừa nãy mới mua."
"Có quà thì đưa nhanh lên. Còn phải mở một đống quà từ đám bạn nữa, mệt lắm."
Cô ấy ngoảnh mặt đi và chìa tay ra.
Tôi thấy thế và dừng tay lại.
"Không cần chứ gì?"
"Đ-Đâu...?"
"Nói vậy thì chắc không cần đưa cũng được."
"H-Hả!? Đã định đưa rồi thì đưa luôn đi!"
Cô ấy lại nói thêm một câu khó hiểu.
"Là đáp lại món quà lần trước đấy."
"Bên trong có gì không đấy?"
"Tôi chưa đủ dũng cảm để tặng cái hộp không đâu."
"Thế giờ kiểm tra luôn cũng được đúng không?"
"Cái... Cái gì đây?"
"Dây chuyên đấy."
"Nhìn là biết rồi, nhưng sao lại tặng một thứ có trọng lượng(giá trị) thế này!?"
"Trọng lượng?"
"Bạn bè bình thường ai lại đi tặng nhau dây chuyền cơ chứ!"
Tôi chẳng biết đáp lại thế nào.
"Với, với lại. Còn là hình trái tim nữa, trông chẳng hợp chút nào..."
Có vẻ là món quà của tôi không được tốt cho lắm.
"Là, là hình trái tim đấy!"
Cô ấy nhấn mạnh thêm một lần nữa.
"Fuu, fuu..."
Cô ấy đáp trả lại bằng khuôn mặt ửng đỏ khiến tôi có đôi chút bị tổn thương, có lẽ cô ấy không vui như tôi tưởng.
"Cái này đắt lắm đúng không?"
"Không cần lo, có 2 vạn yen thôi."
"Tại sao lại chọn thứ đắt đến thế cơ chứ?"
"Thì..."
Kei tiếp tục nhìn tôi với khuôn mặt ửng đỏ.
Có lẽ tôi nên trả lời thành thật.
"Thật ra đây là lần đầu tôi tặng quà con gái. Thế nên tôi lên mạng search, và thấy dây chuyền là thứ tốt nhất để tặng trong dịp sinh nhật."
"Chà... Tưởng thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc. Những thứ như thế này thì con gái thích tự lựa chọn hơn, cho phù hợp với kích cỡ và sở thích của mình. Thế nên nói thẳng luôn, 10/100 điểm."
Mất công chuẩn bị một món quà đắt tiền mà kết quả lại thảm thương như vậy.
"Nếu là một hộp bánh thì sao?"
"Chắc lên được 15 điểm."
"Nếu không thích thì để lại đây cũng được. Mấy hôm nữa tôi sẽ tặng lại một hộp bánh."
"..."
Kei nhìn cái dây chuyền, rồi nhìn tôi. Xong cô ấy đeo sợi dây chuyền lên và soi gương.
"Đúng là hình trái tim có hơi trẻ con. Nhưng tôi đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết."
Tôi nghĩ sau khi thử xong cô ấy sẽ trả lại. Nhưng cô ấy đút thẳng cái hộp vào cặp luôn.
"Mà, dù sao thì cũng là lần đầu tiên tặng quà con gái. Thế nên đành nhận tạm vậy."
"...Vậy thì tốt."
Mà đừng có đưa cho ai khác đấy.
thuyền Kei lại tăng tốc, không biết các thuyền khác thế nào, nhưng mà xem qua nội dung thì vol này 50man và Alice sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau đây, chả biết thuyền Alice có tăng tốc cực mạnh luôn không
 

athanh8807

Trap Cadet
Messages
137
Reaction score
1
Points
18
Credits
23
...tôi đẹp nên mặc gì cũng đẹp...
Ôi dm, tự tin vl luôn =))
Main lần đầu tặng quà cho gái :))
Mà h mới biết nhiều ng` có kim bài miễn tử :|
 

Death

Đét
Messages
1,773
Reaction score
538
Points
113
Credits
179
Sau khi ăn trưa xong và nói lời tạm biệt với nhóm Ichinose, Haruka lên tiếng.
"Ichinose-san quả đúng là dễ thương thật. Lại còn cả nụ cười lúc cuối nữa, chơi quá lỗi luôn. Mấy ông thấy đúng không?"
"Tôi thấy cũng, bình thường..."
"Ah, mặt Yukimuu đỏ hết lên rồi."
"Đỏ đâu mà đỏ."
"Không cần phải chối. Con gái như tôi còn thấy Ichinose-san dễ thương, con trai bọn ông có mà đổ gục luôn."
Airi gật đầu đồng ý.
"Miyacchi với Ayanokouji-kun cũng nghĩ thế chứ gì?"
Tôi và Akito cũng bị trêu như Keisei.
"Không biết có nhầm không, nhưng hình như lúc trước Ichinose-san có dùng nước hoa."
"Uh, tớ cũng để ý. Là hương cam chanh thì phải?"
"Quá bất ngờ luôn. Không biết điều gì lại làm cậu ấy thay đổi hẳn đi."
"3 ông nghĩ sao?"
Hỏi thế thì làm sao con trai biết được.
"Dùng nước hoa ấy à? Chắc hôm nay thích thì dùng thôi chứ gì?"
Keisei đáp lại. Haruka thở dài.
"Con trai bọn ông đúng là... Phải để ý một chút đi chứ?"
.
.
.
Chủ nhật cuối tuần, 14/3, White Day.
Thật may là nó rơi vào ngày chủ nhật.
Trên bàn tôi là một đống quà đáp lễ.
Nếu nó rơi vào ngày thường, thì tôi lại phải đau đầu nghĩ xem nên đưa chúng vào lúc nào.
Đưa vào buổi sáng trước khi giờ học bắt đầu, hay tan học rồi mới đưa?
Nên đưa cho ai trước, và mấy người lớp khác thì phải làm sao?
Rồi còn phải để ý xung quanh, đúng là không đơn giản chút nào.
Nhưng nếu là ngày nghỉ, thì có thể đơn giản là bỏ vào hòm thư.
Vì không muốn chạm mặt ai, tôi ra khỏi phòng vào sáng sớm, và bỏ đống socola vào hòm thư cho từng người.
Tôi nghĩ xong rồi thì có thể về phòng, nhưng cuối cùng lại bắt gặp Ichinose.
Phản ứng của Ichinose trông như là vừa thấy một thứ gì đó không nên thấy.
"C-Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun."
"À, ừm, chào buổi sáng."
Còn chưa đến 7 giờ mà đã bị bắt gặp.
Với cả, hôm nay Ichinose không nhìn thẳng vào tôi như mọi lần.
"Nãy tớ dậy hơi sớm một chút, nên ra ngoài đi bộ giờ mới về."
Ichinose nhìn vào hòm thư và nói.
Có vẻ cô ấy muốn kiểm tra hòm thư trước khi về phòng.
"Uh, cứ tự nhiên."
Ichinose tiến đến hòm thư và kiểm tra xem bên trong có gì... tất nhiên trong đó là quà đáp lễ của tôi.
"Chắc nhìn là cậu biết rồi, quà đáp lễ đấy."
Ichinose lấy hộp quà từ trong hòm ra rồi đứng sững lại.
"Đâu nhất thiết phải đáp lễ đâu..."
"Thế thì sao được."
"...C-Cảm ơn cậu. Và cũng xin lỗi nữa, tớ không quen với mấy việc này cho lắm, nên hơi căng thẳng chút."
Cái đấy thì tôi đồng tình. Đúng là có chút khó xử.
Tôi đổi chủ đề.
"Mà chuyện Shibata lớp cậu thế nào rồi?"
...
Nói chuyện xong, hai người bọn tôi đứng chờ thang máy.
"Ah... Bất cẩn rồi...."
Cô ấy nghịch mái tóc của mình rồi chợt nhớ ra thứ gì đó.
"Bất cẩn gì?"
"À, không có gì đâu đừng để tâm."
Tôi vào tháng máy và lên tầng 4.
"Tớ về nhé."
Tôi quay lại nhìn, Ichinose bất cẩn bắt gặp ánh mắt của tôi.
"Watatata!! Về, về nhé!"
Cô ấy đột nhiên lúng túng và bấm nút tháng máy. Cửa thang máy đóng lại và cô ấy rời đi.
Lúc chào tạm biết đúng là có hơi kỳ một chút, nhưng ngoài nó ra thì White Day tai họa của tôi đã kết thúc yên ổn.
"Mà, hôm nay cậu ấy không dùng nước hoa hương cam chanh nữa nhỉ."
Sáng chủ nhật thì chắc chẳng cần dùng nước hoa làm gì.
 

Death

Đét
Messages
1,773
Reaction score
538
Points
113
Credits
179
Tôi bấm chuông, không lâu sau thì nghe thấy tiếng mở khóa.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ đón tiếp tôi với nét mặt nghiêm nghị như mọi khi, nhưng hôm nay thì khác.
"Mời vào."
Horikita mời tôi vào phòng với nét mặt vui tươi, và điều đó khiến tôi cảm thấy hơi bất ổn.
Trong phòng cô ấy có mùi của súp miso.
"Tôi đang chuẩn bị đồ ăn tối, vào phòng đi."
Đâu nhất thiết phải gọi đến vào giờ này cơ chứ. Chắc cô ấy sợ nếu muộn quá thì tôi sẽ không đến.
Tôi đắn đo một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định vào phòng, và nhận ra một vài thứ kỳ lạ.
Trên chiếc bàn nhỏ là bát đũa dành cho hai người.
Nói chuyện xong với tôi còn chờ ai khác đến ăn cùng nữa à?
"Này..."
Tôi định hỏi để xác nhận.
"Cứ tự nhiên ngồi đi."
Dù có nói thế thì... chỗ kia có bát đũa mà.
Theo như bản năng tôi, thì đây có vẻ là một cái bẫy cực mạnh.
"Thế, chuyện cần nói là gì?"
Tôi tránh đi chuyện ngồi xuống và bắt đầu hỏi.
"Định vừa đứng vừa nói à? Tôi còn phải chuẩn bị đồ ăn nữa nên ngồi xuống chờ đi."
"Thôi... tôi đang muốn đứng."
"Muốn gì cơ chứ. Cứ đứng như vậy thì tôi không yên tâm được. Ngồi xuống đi."
Giọng nói Horikita trở nên gắt gỏng hơn nên tôi đành ngồi xuống.
Lâu lắm tôi mới thấy thái độ cưỡng ép vô lý của cô ấy.
Và thế là tôi quên mất việc phải giữ khoảng cách với cô ấy.
Thôi thì cứ ngồi yên xuống.
Tôi nhìn vào bếp, rồi thời gian cứ thế trôi qua.
"Này. Hết 1 tiếng rồi đấy."
"Ờ. Tính riêng thời gian nói chuyện là 1 tiếng."
Horikita nghe thấy tiếng tôi sau lưng cô ấy, và dĩ nhiên là cô ấy không quên chuyện đó.
Đúng là trên điện thoại cô ấy nói chỉ cần nói chuyện 1 tiếng.
Tức là không tính đến thời gian khác à.
"Thế không tính thời gian khác à?"
"Thì... tính cả thì khoảng tầm 1 tiếng rưỡi 2 tiếng."
Quả nhiên đúng là vậy.
"Thời gian thì cũng chỉ là thời gian. Tôi tưởng cậu ăn xong rồi mới đi."
Ai mà nghĩ được như thế cơ chứ. Đúng là đang trêu đùa tôi đây mà.
Với lại, ngồi xem cô ấy nấu nướng nãy giờ mà bỏ đi thì không ổn lắm. Đúng là tôi bị dụ rồi.
Mà, nhìn từ phía sau thì có vẻ trình độ nấu ăn của cô ấy không tệ cho lắm.
Với một học sinh phổ thông năm nhất như cô ấy thì đúng là đáng khen.
"Bố mẹ tôi đều phải đi làm nên nhiều khi tôi phải chuẩn bị bữa tối."
Cứ như thể hiểu được ánh nhìn của tôi, cô ấy nói.
"Cậu không thấy phiền hay gì à?"
Đúng là có một số người lấy nấu nướng làm niềm vui thật.
"Từ lúc anh tôi lên cấp ba thì tôi càng hay phải nấu ăn hơn."
"Vậy là cậu có nghĩ về việc ở một mình sau khi vào trường này."
"Đúng đấy."
Trong bếp có một tiếng tách. Có vẻ như súp miso đã nấu xong.
Mà ngoài kì thi đặc biệt ra thì còn chuyện gì để nói cơ chứ.
Và tôi chưa thể thấy được chuyện đó là gì.

-
15 phút sau, việc bếp núc của Horikita đã xong xuôi. Tất cả đều được bầy lên bàn. Nhìn như thể một bữa ăn hoành tráng trên TV vậy.
Và rồi Horikita ngồi xuống ở phía đối diện tôi.
Sudou mà nhìn thấy cảnh này thì không chừng cậu ta đập tôi thật mất.
Dù có nói gì thì chắc cậu ta cũng chẳng tin.
Chắn chắn cậu ta sẽ ghen tị với tôi.
"Mời."
Tôi cầm đũa lên và hai người bắt đầu bữa ăn.
Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy deja vu không hề nhẹ.

Lúc mới vào trường, Horikita có lợi dụng tôi sau khi mời tôi ăn ở căng tin trường.
"Không tin tôi à?"
"Thì đúng là thế mà."
"Tin tưởng lòng tốt của người khác. Đây đúng là vấn đề của con người."
"Cậu đang nói đấy à?"
"Hôm nay là ngoại lệ."
"..."
Nghi ngờ quá thì đúng là có hơi thất lễ. Nhưng việc này xuất phát từ kinh nghiệm chứ không phải do bản tính. Và tôi thì đang bị quay như chong chóng.
Tôi đã thua ngay từ lúc vào phòng Horikita mà không chuẩn bị gì.
Trước tiên cứ thử súp miso đã.
Mùi hương của súp miso khuấy động khứu giác của tôi, với daikon là thành phần chính.
"Miso lúa mạch à."
Tôi uống một hớp, và cảm nhận được vị ngọt đặc trưng đang lan tỏa.
"Cũng biết cơ đấy. Đó là loại miso mà vùng Kyushu ưa chuộng, không biết có hợp khẩu vị không?"
"Cậu nấu ăn cũng giỏi phết nhỉ."
Tôi khen thật lòng nhưng không thấy Horikita vui vẻ cho lắm.
"Ở thời đại này, không cần quá chú trọng kỹ năng đặc biệt. Chỉ cần lên mạng tìm hiểu là được."
Tôi không biết có đúng là thế không, nhưng việc cắt rau quả và bày đồ ăn không phải là thứ có thể học một sớm một chiều.
"Có mời Sudou bao giờ chưa?"
Horikita có vẽ bất mãn với câu hỏi của tôi.
"Tại sao tôi lại phải nấu cho cậu ta ăn cơ chứ?"
"Thì... cậu dạy kèm cậu ta mà."
"Đúng là thế. Nhưng lý do đấy chẳng liên quan gì đến việc tôi phải nấu cho cậu ta ăn cả."
Tôi hỏi vu vơ thôi nhưng Horikita liên tiếp phản bác.
"Dù tôi có dạy kèm cậu ta, nhưng tôi chẳng rảnh đến nỗi làm mấy việc này đề thưởng cho công sức của cậu ta."
Tôi không biết phải đáp lại lí luận của cô ấy thế nào, nhưng...
"Tôi không rõ cậu có phải là một tên ngốc thông minh không nữa."
Đó là câu của tôi mới đúng. Sudou rõ ràng là có ý với Horikita. Nhưng đến giờ cô ấy vẫn không nhận thấy điều đó. Cô ấy không thấy được giá trị của tình yêu. Và điều đó chứng tỏ cô ấy vẫn chưa trường thành.
"Giờ vào chuyện chính được rồi đấy."
.
.
.
Tôi cứ nghĩ cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, nhưng có vẻ không phải như vậy.
"Ayanokouji-kun, tôi có chuyện cần nhờ cậu. Cậu đã 'ăn' rồi mà đúng không?"

"Hết lần này đến lần khác, cậu không nghĩ mình là một kẻ hèn nhát à?"
Đang ăn giữa chừng thì cái cảm giác bất ổn của tôi lại trở lại.
"Hèn nhát? Tôi thấy cái cách cậu làm mọi thứ mới là hèn nhát đấy."
"Chuyện nào cơ?"
"Chuyện bầu chọn ấy. Cậu đứng đằng sau thao túng hết đúng không? Trả lời đi."
"Từ từ. Tôi đâu có làm gì-"
"Chuyện onii-san nhắn nhủ tôi là do cậu."
"Có chối cậu cũng chẳng tin nhỉ."
"Đúng."
.
.
.
Horikita tiễn tôi ra cửa.
"Trước tiên là cảm ơn vì bữa ăn... Nhưng lần sau đừng làm trò này nữa."
Giờ cô ấy cứ mời tôi ăn là tôi lại nghi ngờ.
"Được rồi, lần sau tôi sẽ nghĩ ra trò khác."
Không, ý tôi không phải vậy.
 
Last edited:

Death

Đét
Messages
1,773
Reaction score
538
Points
113
Credits
179
Trước đoạn nấu ăn chút.
"Này. Trước khi tốt nghiệp thì em hỏi thêm một câu nữa có được không. Câu hỏi lần này hoàn toàn mang tính cá nhân."
Không biết được rằng sẽ còn dịp để nói chuyện như này nữa không.
"Gì?"
"Ông anh với Tachibana phía sau đang hẹn hò à?"
Tuy hơi vô nghĩa nhưng tôi muốn hỏi thử.
Sau khi rời hội học sinh thì hai người vẫn đi chung với nhau.
"Không, đó không phải là sự thật."
Anh Horikita từ chối đơn giản, có vẻ không phải là nói dối.
Tôi liếc nhìn Tachibana, nhưng nét mặt chị ấy thì có vẻ hơi phức tạp.
Ít nhiều thì Tachibana vẫn có ý với anh Horikita đúng không.
"3 năm nay anh chỉ nghĩ về chuyện trường học thôi."
"Vậy à."
"Mà chú cũng nói ra được những câu như thế cơ đấy. Tính làm học sinh trung học bình thường à."
Có lẽ câu chuyện của Hoshinomiya-sensei đã ảnh hưởng tới tôi đôi chút.
"Em giống một học sinh trung học bình thường nhất đấy."
"Thế à. Thế cơ à. Thế học sinh bình thường như chú đã có bạn gái chưa?"
"Giờ thì chưa. Khi nào có đối tượng thì sẽ cố gắng chinh phục sau."
"Nếu là chú thì anh sẽ yên tâm giao phó Suzune cho. Nhưng mà anh chẳng nhìn thấy được cái viễn cảnh đấy."
"Tất nhiên rồi."
Chẳng lý nào.
"T-Thế là không được. Nói như thế thì sẽ tạo flag mất đấy."
Tachibana đang lặng lẽ quan sát thì bỗng dưng chen vào.
"Flag?"
Anh Horikita hỏi, Tachibana vội vã giải thích.
"Ừ thì, kiểu ghét của nào trời trao của nấy ấy... cứ nghĩ là 2 người nọ tuyệt đối sẽ không hẹn hò với nhau, nhưng cuối cùng lại hẹn hò với nhau. Chuyện như thế hay xảy ra lắm."
Tôi và anh Horikita nhìn nhau sau khi nghe lời giải thích của Tachibana.
"À không, không có gì đâu."
Tachibana dừng lời vì có vẻ bọn tôi không hiểu.
Tôi bấm chuông, không lâu sau thì nghe thấy tiếng mở khóa.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ đón tiếp tôi với nét mặt nghiêm nghị như mọi khi, nhưng hôm nay thì khác.
"Mời vào."
Horikita mời tôi vào phòng với nét mặt vui tươi, và điều đó khiến tôi cảm thấy hơi bất ổn.
Trong phòng cô ấy có mùi của súp miso.
"Tôi đang chuẩn bị đồ ăn tối, vào phòng đi."
Đâu nhất thiết phải gọi đến vào giờ này cơ chứ. Chắc cô ấy sợ nếu muộn quá thì tôi sẽ không đến.
Tôi đắn đo một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định vào phòng, và nhận ra một vài thứ kỳ lạ.
Trên chiếc bàn nhỏ là bát đũa dành cho hai người.
Nói chuyện xong với tôi còn chờ ai khác đến ăn cùng nữa à?
"Này..."
Tôi định hỏi để xác nhận.
"Cứ tự nhiên ngồi đi."
Dù có nói thế thì... chỗ kia có bát đũa mà.
Theo như bản năng tôi, thì đây có vẻ là một cái bẫy cực mạnh.
"Thế, chuyện cần nói là gì?"
Tôi tránh đi chuyện ngồi xuống và bắt đầu hỏi.
"Định vừa đứng vừa nói à? Tôi còn phải chuẩn bị đồ ăn nữa nên ngồi xuống chờ đi."
"Thôi... tôi đang muốn đứng."
"Muốn gì cơ chứ. Cứ đứng như vậy thì tôi không yên tâm được. Ngồi xuống đi."
Giọng nói Horikita trở nên gắt gỏng hơn nên tôi đành ngồi xuống.
Lâu lắm tôi mới thấy thái độ cưỡng ép vô lý của cô ấy.
Và thế là tôi quên mất việc phải giữ khoảng cách với cô ấy.
Thôi thì cứ ngồi yên xuống.
Tôi nhìn vào bếp, rồi thời gian cứ thế trôi qua.
"Này. Hết 1 tiếng rồi đấy."
"Ờ. Tính riêng thời gian nói chuyện là 1 tiếng."
Horikita nghe thấy tiếng tôi sau lưng cô ấy, và dĩ nhiên là cô ấy không quên chuyện đó.
Đúng là trên điện thoại cô ấy nói chỉ cần nói chuyện 1 tiếng.
Tức là không tính đến thời gian khác à.
"Thế không tính thời gian khác à?"
"Thì... tính cả thì khoảng tầm 1 tiếng rưỡi 2 tiếng."
Quả nhiên đúng là vậy.
"Thời gian thì cũng chỉ là thời gian. Tôi tưởng cậu ăn xong rồi mới đi."
Ai mà nghĩ được như thế cơ chứ. Đúng là đang trêu đùa tôi đây mà.
Với lại, ngồi xem cô ấy nấu nướng nãy giờ mà bỏ đi thì không ổn lắm. Đúng là tôi bị dụ rồi.
Mà, nhìn từ phía sau thì có vẻ trình độ nấu ăn của cô ấy không tệ cho lắm.
Với một học sinh phổ thông năm nhất như cô ấy thì đúng là đáng khen.
"Bố mẹ tôi đều phải đi làm nên nhiều khi tôi phải chuẩn bị bữa tối."
Cứ như thể hiểu được ánh nhìn của tôi, cô ấy nói.
"Cậu không thấy phiền hay gì à?"
Đúng là có một số người lấy nấu nướng làm niềm vui thật.
"Từ lúc anh tôi lên cấp ba thì tôi càng hay phải nấu ăn hơn."
"Vậy là cậu có nghĩ về việc ở một mình sau khi vào trường này."
"Đúng đấy."
Trong bếp có một tiếng tách. Có vẻ như súp miso đã nấu xong.
Mà ngoài kì thi đặc biệt ra thì còn chuyện gì để nói cơ chứ.
Và tôi chưa thể thấy được chuyện đó là gì.

-
15 phút sau, việc bếp núc của Horikita đã xong xuôi. Tất cả đều được bầy lên bàn. Nhìn như thể một bữa ăn hoành tráng trên TV vậy.
Và rồi Horikita ngồi xuống ở phía đối diện tôi.
Sudou mà nhìn thấy cảnh này thì không chừng cậu ta đập tôi thật mất.
Dù có nói gì thì chắc cậu ta cũng chẳng tin.
Chắn chắn cậu ta sẽ ghen tị với tôi.
"Mời."
Tôi cầm đũa lên và hai người bắt đầu bữa ăn.
Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy deja vu không hề nhẹ.

Lúc mới vào trường, Horikita có lợi dụng tôi sau khi mời tôi ăn ở căng tin trường.
"Không tin tôi à?"
"Thì đúng là thế mà."
"Tin tưởng lòng tốt của người khác. Đây đúng là vấn đề của con người."
"Cậu đang nói đấy à?"
"Hôm nay là ngoại lệ."
"..."
Nghi ngờ quá thì đúng là có hơi thất lễ. Nhưng việc này xuất phát từ kinh nghiệm chứ không phải do bản tính. Và tôi thì đang bị quay như chong chóng.
Tôi đã thua ngay từ lúc vào phòng Horikita mà không chuẩn bị gì.
Trước tiên cứ thử súp miso đã.
Mùi hương của súp miso khuấy động khứu giác của tôi, với daikon là thành phần chính.
"Miso lúa mạch à."
Tôi uống một hớp, và cảm nhận được vị ngọt đặc trưng đang lan tỏa.
"Cũng biết cơ đấy. Đó là loại miso mà vùng Kyushu ưa chuộng, không biết có hợp khẩu vị không?"
"Cậu nấu ăn cũng giỏi phết nhỉ."
Tôi khen thật lòng nhưng không thấy Horikita vui vẻ cho lắm.
"Ở thời đại này, không cần quá chú trọng kỹ năng đặc biệt. Chỉ cần lên mạng tìm hiểu là được."
Tôi không biết có đúng là thế không, nhưng việc cắt rau quả và bày đồ ăn không phải là thứ có thể học một sớm một chiều.
"Có mời Sudou bao giờ chưa?"
Horikita có vẽ bất mãn với câu hỏi của tôi.
"Tại sao tôi lại phải nấu cho cậu ta ăn cơ chứ?"
"Thì... cậu dạy kèm cậu ta mà."
"Đúng là thế. Nhưng lý do đấy chẳng liên quan gì đến việc tôi phải nấu cho cậu ta ăn cả."
Tôi hỏi vu vơ thôi nhưng Horikita liên tiếp phản bác.
"Dù tôi có dạy kèm cậu ta, nhưng tôi chẳng rảnh đến nỗi làm mấy việc này đề thưởng cho công sức của cậu ta."
Tôi không biết phải đáp lại lí luận của cô ấy thế nào, nhưng...
"Tôi không rõ cậu có phải là một tên ngốc thông minh không nữa."
Đó là câu của tôi mới đúng. Sudou rõ ràng là có ý với Horikita. Nhưng đến giờ cô ấy vẫn không nhận thấy điều đó. Cô ấy không thấy được giá trị của tình yêu. Và điều đó chứng tỏ cô ấy vẫn chưa trường thành.
"Giờ vào chuyện chính được rồi đấy."
.
.
.
Tôi cứ nghĩ cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, nhưng có vẻ không phải như vậy.
"Ayanokouji-kun, tôi có chuyện cần nhờ cậu. Cậu đã 'ăn' rồi mà đúng không?"

"Hết lần này đến lần khác, cậu không nghĩ mình là một kẻ hèn nhát à?"
Đang ăn giữa chừng thì cái cảm giác bất ổn của tôi lại trở lại.
"Hèn nhát? Tôi thấy cái cách cậu làm mọi thứ mới là hèn nhát đấy."
"Chuyện nào cơ?"
"Chuyện bầu chọn ấy. Cậu đứng đằng sau thao túng hết đúng không? Trả lời đi."
"Từ từ. Tôi đâu có làm gì-"
"Chuyện onii-san nhắn nhủ tôi là do cậu."
"Có chối cậu cũng chẳng tin nhỉ."
"Đúng."
.
.
.
Horikita tiễn tôi ra cửa.
"Trước tiên là cảm ơn vì bữa ăn... Nhưng lần sau đừng làm trò này nữa."
Giờ cô ấy cứ mời tôi ăn là tôi lại nghi ngờ.
"Được rồi, lần sau tôi sẽ nghĩ ra trò khác."
Không, ý tôi không phải vậy.
 
Top