Nhưng điều hạnh phúc nhất với nhỏ lúc bấy giờ là khi chàng ghé qua nhà nàng chơi. Những buổi thăm qua đêm đó, sự nam tính của chàng được thể hiện rõ hơn bao giờ hết. Mặc dù sau những hôm đó, y như rằng hai người đều dậy trễ và phải đứng ngoài hành lang chịu phạt nhưng nhỏ vẫn cảm thấy rất vui. Dường như nửa tiếng đứng phạt đó chỉ là một cái giá nhỏ phải trả.
Nhỏ sống ở một mình trong khu chung cư. Nhà nhỏ vốn khá giả nhưng gia đình nhỏ vốn là những người có hiểu biết về xã hội, Từ thế hệ các cụ, từ khi lúc còn nhỏ đã phải đi ra ngoài xã hội sống và bươm chải lấy thân, tìm kiếm bài học. Đối với gia đình nhỏ, cuộc đời là người thầy vĩ đại nhất. Nó dạy cho những bài học vô cùng quý giá mà không một nhà trường hay thầy nào có thể dạy được như giá trì đích thực của đồng tiền, sự quan trọng trong việc thiết lập các mối quan hệ, cách đối xử và cảnh giác với lừa đảo... Vì thế, việc ra khỏi nhà sống tự lập từ nhỏ đã trở thành tập quán của gia đình. Phụ nữ do yếu đuối hơn nên ra ở muộn hơn nhưng có thể nói là khá sớm (từ năm 15 tuổi) trong khi con trai thì mới 12 tuổi đã phải đi ra ngoài rồi. Nhỏ có người anh trên nhỏ 6 tuổi cũng đã phải xa gia đình từ bé. Nhưng chính nhờ sự giáo dục khắt khe của gia đình và đời sống, anh nhỏ đã có nhận thức về cách thức sống đúng đắn, rất tự lập, tinh thần tự giác cao. Lúc 18 tuổi, anh cố gắng ra sức học và giành được học bổng sang bên đại học Bắc Kinh học mà không hề xin xỏ bố mẹ một đồng.
Thời anh trai còn ở Việt Nam, anh ấy thường hay ở nhà ngồi đọc sách ở nhà cùng với nhỏ. Có thể đó là một tuổi thơ không mấy thú vị nhưng đó là lúc nhỏ thấy vui nhất trong đời cho đến khi gặp người mà nhỏ đang yêu. Món quà quý giá nhất mà người anh trao cho cô đó là niềm vui khi đọc sách. Anh ấy thường cho nhỏ đọc những cuốn sách rất chi là rắc rối và khó hiểu với một đứa trẻ như chiêm tinh học, môi trường học,.. Lúc đầu, mõi lần ngồi với anh là một cực hình khó nhọc khi phải đọc những thứ khô khan vả rối rắm. Nhưng người anh trai chỉ dần dần cho nhỏ thấy sự vĩ đại của thế giới này. Mỗi một chương sách, anh ấy đều tóm tắt, giảng giải và thỉnh thoảng tự trình diễn những điều đã học. Qua người anh, những thứ tưởng chừng vĩ đại cao xa kia như rất gần, ở xung quanh nó khắp nơi nhưng chả qua là nó chưa nhận ra. Nhỏ cảm thấy hứng thú trong việc phân tích các sự việc xung quanh mình qua nhiều cách nhìn khác nhau. Từ đó, nhỏ trở thành con mọt sách, suốt ngày chỉ có đọc và học. Càng đọc nhiều chừng nào, nhỏ càng ngưỡng mộ người anh chừng nấy. Nhỏ coi anh là gương mẫu để noi theo.
Nhưng chính vì thế, gia đình sợ về tương lai của nhỏ. Nhà chỉ có hai người con, cần có đứa kế nghiệp gia đình, làm nghề quản lý nhà hàng. Thằng con trai đi theo con đường học vấn thì đành đi nhưng đứa con gái cũng đi nốt thì không được. Chưa kể, nó là con gái nữa. Con gái mà sau này học lên cao quá thì lại ế chồng và không có gia đình. Do cả tuổi thơ chỉ có sách, nhỏ ít được huẩn luyện về kinh nghiệm sống dày dặn như người anh và cũng không đủ để sống một mình. Với lí do là thiếu kinh nghiệm sống, gia đình cố gắng thay đổi cuộc sống sao cho nhỏ càng ít tiếp xúc với sách càng tốt. Nhỏ cảm thấy khó chịu nhưng vì nghe lời anh dặn "Cha mẹ trông có thể ngu dốt với em bây giờ nhưng rồi sau này, em sẽ thấy cha mẹ là người vĩ đại đến mức nào", nhỏ cam chịu sự từ bỏ lối sống mọt sách của mình và chú tâm học theo sự chỉ dẫn của cha mẹ. Cuối cùng đến năm 15 tuổi, nhỏ đã có đủ sự tự tin và kinh nghiệm để có thể tự sống một mình.
Không hiểu sao giờ tự nhiên có hứng nghĩ tác phẩm làm thành truyện ngắn. Có lẽ mỗi bữa sẽ viết vài dòng. Có gì thì các bạn cho ý kiến để mình sửa chữa.
Chuyển mấy cái tiểu thuyết này qua bên Thư giãn đê.
Làm 1 topic riêng (cho title = tên truyện).
Tác giả lấy tầm chục post đầu để viết dần.
Bà con ai muốn bình loạn thì qua đó luôn.
Mỗi lúc viết 1 chút kiểu này muốn đọc thì mò mệt chết
Thêm mềnh nữa.
10 năm đi bộ ,5 năm xe đạp ,sau đó đi bộ 2 năm.
Năm 17 tuổi bắt đầu đi xe máy .Vào 1 ngày xấu giời đi viếng đám ma bố của đứa bạn tại nhà xác viện 108
Lái xe đến cổng thì chả hiểu trời đẩy hay sao mà tai cmn nạn ,ngất xỉu luôn .Nằm viện mất gần 1 tuần ,khâu ~10 mũi trên đầu ,gãy tay trái.
Có lẽ bố đứa bạn đi 1 mình cô đơn quá nên muốn rủ thằng cháu theo cùng cho vui.
Sau vụ đó là khỏi đi xe máy ,chuyển qua đi xe buýt để có tai nạn cũng ko chết mềnh